“Anh Vưu… anh còn chưa hiểu rõ cái vòng này sao?” Trong mắt Mặc Vũ Nhu tràn ngập bi thương: “Anh cho rằng em thất bại thì Lý Dục sẽ bỏ qua cho em sao? Không đâu, anh đừng quên, trong tay em còn nắm thóp của ông ta, ông ta sẽ để em dễ sống sao? Thà rằng chúng ta chủ động ra tay trước.”
“Thật sự… phải như vậy?”
“Em muốn Đường Ninh và Hàn Vũ Phàm, tất cả đều phải chết cùng em!” Mặc Vũ Nhu siết chặt góc chăn trắng noãn, đáy mắt mang theo sự thâm độc và kiên quyết.
Trợ lý thở dài, đối với Mặc Vũ Nhu, trong lòng anh ta cũng chỉ còn lại bất đắc dĩ: “Được, em không nên kích động, anh lập tức đi xử lý.”
Muốn tiến lên từng bước như Đường Ninh thì rất khó, nhưng muốn tự hủy thì có gì là khó khăn? Trợ lý của Mặc Vũ Nhu sợ Hàn Vũ Phàm và Lý Dục tìm đến uy hiếp, cho nên đã nghĩ cách để đưa Mặc Vũ Nhu rời khỏi bệnh viện, sau đó hai người tìm một nơi không có người lui tới, thuê một căn phòng, trợ lý vừa chăm sóc cho Mặc Vũ Nhu, vừa liên hệ với chó săn đáng tin để truyền ra những tin tức kia, đảm bảo không hề có công ty lớn nào can thiệp.