“Đúng vậy.” Đường Ninh gật đầu chắc chắn.
“Tôi thành toàn cho cô!” Duy An nói xong, yêu cầu trợ lý đưa kịch bản, sau khi đã thuộc liền nói với Đường Ninh: “Bắt đầu đi…”
Câu thành toàn cô của anh ấy …
Ý ban đầu không phải thực sự là thành toàn, nhưng… ý là để tôi xem rốt cuộc cô có thể làm gì.
Sau đó, anh ngồi xuống ghé, giẫm đạo cụ dưới chân, dùng súng chĩa vào đạo cụ…
Đường Ninh ngồi xổm xuống cách anh hai mét, vốn cúi đầu xuống… khi cô ngắng đầu lên, đôi mắt ửng hồng, mang theo vẻ phức tạp với sự phẫn nộ, hoảng sợ và không cam lòng. Chốc lát đã khiến máy giám khảo bị sốc!
Thời khắc này, trên người cô đã không còn bóng dáng của Đường Ninh, cô chính là nữ côn đồ đó!
“Ngươi mắt tích mười hai năm, ta tìm ngươi mười hai năm. Người khác đều nói ta điên rồi, thấy trên bãi biển có người chết đuối mặc y phục giống ngươi, ta ôm thi thể đó khóc suốt 1 ngày 1 đêm!”
Đường Ninh hạ giọng, trở nên khàn khàn mà lại nghiêm nghị, không chỉ vậy, sự run rẩy và chất ván trong giọng điệu khiến ban giám khảo lại chắn động.
Duy An sững sờ một lúc, đột nhiên không biết nên tiếp lời thế nào, vì anh ấy không nghĩ là Đường Ninh lại nhập vai nhanh như vậy, hình ảnh nữ côn đồ kia sẽ hiện rõ như: vậy.
“Chờ một chút, làm lại.” Duy An nói.
Đường Ninh lập tức thu lại biểu tình vừa rồi, lại trở về là Đường Ninh dĩ hòa vi quý, mà tất cả những điều này, chỉ diễn ra trong 1 giây. Tuy rằng trang điểm giống nhau, Đường Ninh là Đường Ninh, nữ côn đồ là nữ côn đồ.
Duy An lại sững sờ, lần này anh ấy không định làm lấy lệ nữa, vì anh ấy đã từng xem màn diễn của Đường Ninh, thật sự không nên đánh giá thấp diễn viên xuất thân từ người mẫu này.
Sau đó, lại chuẩn bị xong, mà Đường Ninh lại cúi đầu xuống, nhưng lần này, cô lại có thể tiếp theo câu nói vừa rồi, tiếp tục diễn! Hoàn toàn không cần phải làm lại.
“Đứa nhỏ ở bên cạnh tôi nói với tôi là, mẹ, người này không phải cha, mẹ ôm nhằm rồi! Cuối cùng, tôi mới vừa khóc vừa cười để người nhà kéo người đi, anh là đồ khốn kiếp.” Tốc độ nói của Đường Ninh gấp lên, âm thanh lớn hon, trong lời nói thêm vào sự: uất ức, thậm chí còn có tia căm ghét.
“Cô là cảnh sát hình sự, tôi là kẻ cướp. Chúng ta không thể đi chung một con đường.” Duy An lúc này rốt cục cũng theo kịp Đường Ninh, hơn nữa trợn to đôi mắt cười nhạo, nói với Đường Ninh.
“Chúng ta nhất định sẽ đi chung một con đường, bởi vì chúng ta có thể cùng chết!” Nói xong, Đường Ninh đột nhiên bổ nhào tới…
Duy An bắn một phát về phía Đường Ninh, còn Đường Ninh ôm bụng, nhưng cưỡi lên người anh, cắn vào cánh tay anh.
Với Duy An khắc nghiệt với bản thân như vậy, khi yêu cầu người khác, tự nhiên cũng có yêu cầu với bản thân mình, nên anh áy thực sự là một cao thủ đánh nhau, nhưng khi thực sự đối đầu với Đường Ninh, anh ấy lại cảm thấy rất khó để giành chiến thắng.
Vì nữ côn đồ lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ sinh tử, khi cùng đấu võ thuật với anh ấy, từng quyền lên xác thịt đều là cố gắng hết sức…
Mà điều khiến Duy An cảm thấy kinh diễm nhát là thân thủ và tư thế của Đường Ninh lại không thua kém gì Cố Hằng!
Đặc biệt là ánh mắt của cô áy… kiểu ánh mắt liều mạng!
Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn là anh đưa ra, nhưng anh không thể quên được thần thái thời khắc này của nữ côn đồ, kiểu thần sắc kiên trì thêm một chút là có thể giải thoát khiến trong lòng anh chấn động.
Người trước mắt này…
Như sống dậy từ trong kịch bản, chân thật như vậy, khiến người khác thương tiếc như vậy.
Nhưng màn biểu diễn của Đường Ninh chỉ đến lúc này, vì hạn chế về thời gian…
Mấy giám khảo mãi không thẻ thốt lên lời, thực sự không thể tin được, còn có người diễn kịch chân thật đến mức khiến mọi người phải toát mồ hôi lạnh…
Duy An sững sờ tại chỗ, sau khi trì hoãn một lúc lâu, mới hồi thần lại từ trong chắn động, bởi vì anh ấy chưa từng cảm thấy một diễn viên có thể có màn khí thế chinh phục mạnh mẽ như vậy.
Vì vai diễn đó, cô ấy nguyện ý hòa nhập với sinh mệnh của mình.
Người khác thì đó là đang diễn kịch, đang diễn người khác, nhưng Đường Ninh chính là đang diễn chính mình, đang thể hiện chính mình!
Duy An cảm thấy vô cùng hồi hận, anh ấy làm sao có thể cố chấp cho rằng Đường Ninh chỉ có thể diễn kịch văn? Vì anh ấy không thích sử dụng chút người thay thế nào, nó sẽ phá hủy toàn bộ cảm xúc của bộ phim, nhưng Đường Ninh…
*Cô có cần người thế thân không?” Duy An hỏi thẳng.
“Tôi quay “Đồ nhi ngốc” và “Kỳ phu” đều không dùng người thế thân.” Đường Ninh trực tiếp đưa ra câu trả lời của mình: “Động tác khó đến đâu, tôi đều có thể học.”
“Được.” Duy An nặng nề gật đầu, còn trực tiếp chỉ vào Đường Ninh nói: ““Người thân biến mất” nhất định do cô diễn!”
Nghe được lời này, những người còn lại lại sững sờ, vì Duy An chưa bao giờ nói những lời như thế này với diễn viên nào trong buổi thử vai, cô nhất định phải diễn!
Không những thé, anh ấy còn nói với trợ lý: “Nữ chính cứ quyết định như vậy… tiếp theo thử vai phụ.”
“Cảm ơn đạo diễn Duy.” Đường Ninh lập tức cúi người cảm ơn.
“Tôi vẫn còn một câu hỏi. Tôi rõ ràng đã cho người thông báo với cô là 3 giờ thử vai, sao cô lại đến sớm?” Duy An trực tiếp hỏi thẳng thắn. Đường Ninh đã định sẽ đến, đã nói rõ rằng cô ấy là người thông minh, đã là người thông minh, vậy không cần phải đi vòng vo.
“Tôi đến lúc chín giờ sáng rồi.” Đường Ninh cũng trực tiếp nói thẳng thắn: “Bất kể là mấy giờ, tôi đều sẽ nhận được vai diễn này.”
Ý Đường Ninh biểu đạt là cô ấy chuẩn bị rất nhiều từ trước cho vai diễn, thậm chí là đến vào buỏi sáng và vẫn luôn chờ đợi. Không tuyên bố những điều bẩn thỉu sau lưng, điều này là để giữ thể diện cho Duy An.
Nhưng Duy An lại nhất nhất nói: “Tôi chính là vì muốn ra sức làm khó cô.”
“Nhưng rất rõ ràng là cô sinh ra để làm ngành này!” Nói xong, Duy An quay về chỗ ngồi của mình: “Về đi, hôm khác chúng ta sẽ bàn lại về hợp đồng.”
“Được.” Đường Ninh mỉm cười gật đầu, trả lời xong cô liền bước ra khỏi phòng tập, bỏ lại mây vị giám khảo, không ngừng bị hắt nước.
“Cô ấy thật đáng sợ… Tôi chưa từng thấy người có thể diễn tự nhiên như vậy. Thật sự không dám tin là cô ấy chuyển nghề còn chưa được nửa năm.”
“Ước đoán với người khác thì chuyện này cô ấy đã làm mười năm rồi.” Duy An đáp: “Nhưng tôi không ngờ động tác đánh nhau của cô ấy lại có thể tốt như vậy, xem ra cô ấy thực sự chuẩn bị rất dụng tâm.”
“Người diễn viên như vậy, anh không thể từ chối được nhỉ?” Các giám khảo khác cười lớn: “Xem đến nỗi tôi toát mồ hôi lạnh cả người, thật sự không biết cô ấy làm được thế nào.”
“Chắc là ông trời thưởng cơm cho ăn.”
Cho dù là tài năng do ông trời ban tặng, nhưng không có sự nỗ lực của ngày sau thì làm sao có thể làm đến mức khiến mọi người phải kinh diễm?
Duy An biết rằng, nhất là vừa rồi nhìn thấy vét xanh đen trên mu bàn tay của Đường Ninh, anh nghĩ, cô ấy chắc yêu cầu rất cao với bản thân.
Ông cụ Mặc ngòi trong chỗ tối gật đầu, cháu dâu này đúng là có vài phần cá tính, đáng để đào tiếp xuống!