Sau khi Đường Ninh cúp điện thoại với Lâm Vi, cô lại cầm bình nước lên, nhưng Mặc Đình không buông tha cô, trực tiếp kéo má của cô rồi hôn mạnh.
Đường Ninh rất thích hôn Mặc Đình, bởi vì cho dù thế nào thì Mặc Đình cũng sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô, cộng với sự quyến rũ và hơi thở độc nhất vô nhị của anh, Đường Ninh quay người lại, ném bình nước đi rồi ôm chặt Mặc Đình trên ban công đầy hoa hồng đang nở rộ, đáp lại đôi môi và chiếc lưỡi đang quấn lấy của anh.
Mặc Đình trực tiếp đè cô vào bức tường lạnh, dùng hai tay giữ chặt cô ở giữa, và những nụ hôn càng đến điên cuồng mãnh liệt.
Sắc mặt Đường Ninh ửng đỏ lên, hai tay không kìm được mà vòng qua eo Mặc Đình, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh cùng sự bó chặt không thể kiềm ché.
“Kìm nén thế này, cơ thể không thấy khó chịu sao?” Đường Ninh trằm giọng hỏi Mặc Đình, hai mắt sáng như ngôi sao.
“Sao bây giờ? Ngày nào cũng dùng hết sức để hôn…Nhưng vẫn thấy không đủ.”
Mặc Đình đưa tay ra vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Đường Ninh: “Giống như có độc vậy…khiến người ta bị nghiện.”
Đường Ninh ngắng người một chút, nhân cơ hội xoay người đè Mặc Đình dựa vào tường: “Anh đối với em mà nói…Chẳng lẽ không phải vậy sao? Em vô cùng thất vọng, em càng khống chế mình không được nghĩ tới anh, thì em sẽ nghĩ đến anh nhiều hơn…Đặc biệt là…Nghĩ đến dáng vẻ anh hôn em.”
“Em còn có thể kìm nén không ham muốn anh sao?” “Em không nhịn được nữa…muốn ném thử mùi vị của anh rồi.”
Mặc Đình cao như vậy nhưng bị lại bị cô vợ nhỏ đẩy vào tường trêu chọc, trái lại anh thích thú nở nụ cười quyền rũ: “Một người phụ nữ tốt…Không thể nào nói ra những lời nói gợi tình như vậy.”
“Một người đàn ông tốt, anh ta sẽ không trêu chọc vợ của mình hết lần này tới lần khác, mà lại không ham muốn gì.”
“Bà xã nói như vậy…là đang trách anh sao, đêm tân hôn, chỉ cho vào một nữa?” “Khi nào…” Đường Ninh ghé sát vào tai Mặc Đình, giọng nói quyến rũ hơi khàn: “Cho vào đến cùng?” Mặc Đình nhìn vợ mình, nhìn người con gái bình thường dịu dàng và ít nói này, hóa ra khi cô quyền rũ lên, lại có thể khiến một người đàn ông phát điên vì cô.
Hơn nữa, chuyện này có coi như là anh hiểu rõ Đường Ninh hơn một chút không? Vì vậy, Mặc Đình nắm chặt eo Đường Ninh, để cô kề sát vào người anh, làm cho cô cảm nhận được sự đau khổ của mình: “Từng giây từng phút…đều đang nghĩ…” Hai người quấn lấy nhau đến giới hạn cuối cùng, cho đến khi bảo vệ của biệt thự liên lạc với người giúp việc của Mặc Đình, có người ở ngoài cửa tìm Đường Ninh.
Mặc Đình sắp xếp lại đồ bộ ở nhà của Đường Ninh bị vương vãi, vuốt mái tóc đen dài của cô, rồi đề nghị với cô: “Lên lầu thay bộ quần áo khác rồi lái chiếc xe đua mới nhất đi.”
Đường Ninh hiểu ý anh, hôn lên môi anh rồi nói: “Cảm ơn ông xã đã giúp đỡ!” Thực ra Hàn Vũ Phàm rất miễn cưỡng đến tìm Đường Ninh vì anh không muốn bản thân càng ngày phải hối hận, nhất là khi anh đến cửa Khải Duyệt Đế Cảnh, bảo vệ trực tiếp yêu cầu anh đứng ở cửa chờ, anh mới thấy mình thật sự không có gì tài giỏi.
Mười phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ cherry lái ra khỏi khu biệt thự, đậu trước mặt Hàn Vũ Phàm, vốn dĩ Hàn Vũ Phàm không nhìn thấy Đường Ninh đang ngồi trong đó, bởi vì Đường Ninh chưa bao giờ khoe khoang trước mặt anh, đó là bởi vì Đường Ninh rất quan tâm đến lòng tự trọng của anh, nhưng hiện tại thì không cần thiết nữa, tất nhiên Đường Ninh muốn thể hiện như thế nào thì thể hiện như thế đó.
Đường Ninh mở mui xe thể thao, sau đó nhìn Hàn Vũ Phàm nói: “Anh tìm tôi làm gì?” “Đường Ninh…” Hàn Vũ Phàm nhìn Đường Ninh thay đổi hoàn toàn, trong lòng cảm thấy khó chịu, làm sao anh ta có thể ngờ được, sau khi Đường Ninh rời xa anh, lại có thể sống tốt như vậy chứ.
“Nói đi.”
Đường Ninh lạnh lùng nói.
“Tạp chí thời trang E, công ty đã nhận thay cô rồi, vì vậy cô không còn chỗ để phản đối, tôi không quan tâm hiện tại cô là ai và cô có xuất thân như thế nào, nhưng cô vẫn là người mẫu của Thiên Nghệ và tôi vẫn là ông chủ của cô.
Vì lo nghĩ cho sự phát triển lâu dài của công ty, tôi sẽ thu xếp một đội ngũ phát hành thông cáo báo chí thay mặt cô, giải thích rõ chuyện chúng ta đã chia tay nhau từ rất lâu rồi, cơ bản Vũ Nhu không phải là kẻ thứ ba.”
Hàn Vũ Phàm muốn mượn cớ anh là ông chủ của Đường Ninh, để níu kéo lại cho anh, bởi vì Đường Ninh đang lái chiếc xe đua phiên bản giới hạn, khiến anh bị tổn thương lòng tự trọng.
“Cho dù cô là tiểu thư nhà họ Đường, muốn nhận quyền phát ngôn quảng cáo, cũng phải tuân theo sự sắp xếp của công ty, phải gìn giữ danh tiếng của công ty, cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của một nghệ sĩ như cô.”
“Nhưng…tôi đã yêu cầu Lâm Vi từ chối tất cả mọi người rồi…Và…Tôi cũng đã khéo léo nói với giới truyền thông rằng, cơ thể của tôi không được khỏe.”
“Đường Ninh, rốt cuộc cô có đặt công ty trong mắt không?” Hàn Vũ Phàm một lần nữa nổi giận vì sự tự ý của Đường Ninh.
“Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, Thiên Nghệ không phải là nơi cô muốn làm gì cũng được, cô đừng quên, ngay từ đầu khi ký hợp đồng, điều đó đã được ghi rõ ràng trong hợp đồng, cô phải làm theo tất cả sự sắp xếp của công ty, cô định vi phạm hợp đồng sao?” Đường Ninh không quan tâm cô có vi phạm hợp đồng hay không, nhưng… Cô không thể để Hàn Vũ Phàm được lợi, chứ đừng nói là ngu ngốc đến mức đưa tiền cho Hàn Vũ Phàm.
Rốt cuộc, những gì cô yêu cầu là sự hủy diệt đối với Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu… “Bên phía tạp chí, tôi đã từ chối rồi, không thẻ liên lạc lại.”
Đường Ninh lùi lại một bước: “Nhưng…anh có thể kêu đội ngũ chuẩn bị bản thảo để minh oan cho Mặc Vũ Nhu, gửi trước cho tôi, thứ tư tuần sau lúc quảng bá, sẽ nói chuyện trực tiếp nói với công chúng.
Một đội ngũ gửi đi, so với những gì tôi nói trực tiếp chắc chắn là hai thứ hoàn toàn khác biệt.”
Vẻ mặt của Hàn Vũ Phàm dịu đi chút ít, cuối cùng cũng gật đầu: “Chỉ có thể làm như vậy…Nhưng, cô thực sự muốn giúp công ty thanh minh sao?” “Hàn Vũ Phàm, mặc dù anh tàn nhãn với tôi, nhưng tôi không thể đối xử vô tình vô nghĩa với anh…” Đường Ninh nghiêm túc nói: “Tôi cũng biết Mặc Vũ Nhu liên tục chèn ép anh…” “Tốt nhát là như vậy.”
Nói xong, Hàn Vũ Phàm mở cửa bước lên xe.
Bóng dáng nhanh chóng biến mắt ở trước mặt Đường Ninh, bởi vì anh sợ ở lại thêm một giây nữa, thì chỉ khiến Đường Ninh đổi ý.
Đường Ninh nhìn Hàn Vũ Phàm lái xe đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, khi Hàn Vũ Phàm ra lệnh cho cô làm những việc này, anh ta coi đó là chuyện đương nhiên sao? Phản bội cô còn chưa đủ, lại còn muốn dùng cô để rửa oan tình cảm bản thỉu giữa hai người? Hàn Vũ Phàm, làm người, anh thực sự không biết xấu hỗ sao?