Vợ chồng hai người nhìn nhau, Mặc Đình lập tức từ trên ghế làm việc đứng dậy, nhanh chóng đỡ lấy eo Đường Ninh: “Anh đã nghe thấy rồi, cao thủ đàm phán.”
“Không làm anh mắt mặt chứ?”
“Làm sao em có thể làm anh mắt mặt được?” Mặc Đình tựa cằm lên đỉnh đầu Đường Ninh, cảm thán tự đáy lòng: “Anh tin chỉ cần em chịu, quản lý Hải Thụy, em cũng làm được dễ như trở bàn tay.
Cả hai vợ chồng đều có tính phúc hắc, hiểu rõ lẫn nhau.
Vậy có cần giải thích thêm không?
Vào buổi chiều, trước cuộc họp hội đồng quản trị của Đường Thị, Đường Huyên nhận được điện thoại của trợ lý Lãnh, lý do là ông cụ muốn cô ta tham gia cuộc họp, điều này khiến Đường Huyên rõ ràng rằng ông cụ có ý định muốn lần nữa giao Đường Thị cho cô ta.
“Con, mẹ phải dựa vào con rồi, con phải tranh giành cho mẹ.” Đường Huyên hưng phấn vuốt ve bụng dưới nói.
Tuy nhiên, ngay lúc Đường Huyên chuẩn bị đi họp, thư ký đột nhiên gõ cửa bước vào nói với cô ta: “Cô Đường, có người bên Thụy Sĩ qua, nói là đến bàn bạc chuyện kí hợp đồng.”
“Thật sao? Cô khẳng định không nghe nhằm?” Đường Huyên bật dậy khỏi ghế làm việc, nụ cười rạng rõ hơn.
“Đúng vậy, bọn họ trực tiếp tới ký hợp đồng…”
“Đi, đi gặp.”
Đường Huyên hoàn toàn không biết rằng Jean và những người khác đã bị Đường Ninh thuyết phục, cô ta chỉ coi đó là may mắn, đó là may mắn mà cô ta đã chịu đựng bấy lâu nay mới có được.
Tất nhiên, Jean và những người khác không biết thân phận của Đường Huyên, còn nghĩ cô ta là thư ký của Đường Ninh, vì vậy họ đã trò chuyện rất vui vẻ với Đường Huyên.
Cuối cùng, để thuyết phục mọi người, Đường Huyên đã yêu cầu Jean và những người khác xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị. Jean mặc dù thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu. Nhưng sau đó, Jean yêu cầu cấp dưới gọi điện thoại cho Đường Ninh.
Đường Ninh lúc này mới nói mọi chuyện với họ, mà Jean cũng hiểu rất rõ Đường Ninh, hơn nữa lại đi tìm thư ký mới của Đường Ninh…
Thư ký mới của Đường Ninh tên là Kiều Vũ Thanh. Anh ấy là một nhân tài hiếm có, đã nói chuyện với Đường Ninh, nên khi nhìn thấy Jean xuất hiện, cũng vô cùng khách khí tiếp đãi.
“Đường tiểu thư sắp xếp thế nào? Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.” Jean nói với Kiều Vũ Thanh.
“Thực ra cũng không có gì. Đến lúc họp hội đồng quản trị, xin các vị nói thật là thông qua tân tổng giám đốc của chúng tôi đạt được hợp tác là được rồi.” Kiều Vũ Thanh khiêm tốn đáp.
“Vậy Đường tiểu thư không định ra mặt sao?”
“Vẫn chưa đến lúc.” Kiều Vũ Thanh cười nói.
Jean suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định giúp Đường Ninh nhân tình này: “Đường Ninh tiểu thư nhân cách rất có mị lực, tôi rất tán thưởng. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ giúp.”
Sau khi mấy người thương lượng xong, rất nhanh … cuộc họp hội đồng quản trị của Đường Thị cũng sắp được tổ chức.
Khi tất cả các cổ đông đã đến, trợ lý Lãnh thay mặt ông cụ Đường đến cuộc họp hội đồng quản trị.
Trợ lý Lãnh liếc nhìn Đường Huyên, nhưng chỉ sau một giây, liền lạnh nhạt rời ánh mắt ….
Ngay sau đó, trợ lý Lãnh lấy điện thoại ra, trong phòng họp lập tức vang lên giọng nói của ông cụ Đường: “Vì lý do sức khỏe, tôi không tiện tham dự, nên hôm nay trợ lý Lãnh sẽ thay tôi thông báo quyết định quan trọng của Đường Thị. Mọi lời nói của cậu ấy đều có hiệu quả hợp pháp và tôi hy vọng mọi người sẽ tôn trọng điều đó.”
Các giám đốc không có ý kiến về việc ai là người có mặt, mắu chốt là hôm nay ai sẽ tiếp nhận Đường Thị.
“Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Cổ đông chúng tôi chỉ muốn có một sự đảm bảo. Tuyên bố đi.”
“Trước mắt, tôi có một tin vui muốn thông báo.” Để mọi chuyện thêm ổn thỏa, Đường Huyên lập tức đứng lên ngăn cản trợ lý Lãnh: “Dự án Thụy Sĩ tôi đã lần nữa lấy được rồi, còn đại diện bên kia, vẫn đang ở phòng khách quý bên ngoài.”
“Đây là thật sao?” Các giám đốc lập tức kích động đứng dậy.
“Nếu đây là thật, tôi chỉ có thể nói là tôi đã thay đổi cách nhìn về đại tiểu thư rồi!”
“Với tốc độ này, đã hoàn thành công việc rồi, không thể không phục.”
“Nhìn đại tiểu thư xem, đây là những diễn viên kia có thể làm được sao?”
Các giám đốc bắt đầu lần lượt khen ngợi Đường Huyên, mà Đường Huyên cũng vui vẻ tiếp nhận những lời khen này, tuy nhiên trợ lý Lãnh lại liếc nhìn Đường Huyên rồi hỏi cô ta: ‘Dự án Thụy Sĩ, là đại tiểu thư cô lấy sao? Cô chắc chắn?”