“Anh Thần, em tin anh!”
“Nói đùa cái gì, Thần nhà tôi chưa bao giờ ta nói qua nhiều lời như vậy, đương nhiên tôi tin Thần của tôi!”
“Rời đoàn là đúng, đoàn làm phim này nguy hiểm như vậy, nếu bị thương nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Bắc Thần Đông không thèm vu oan cho ai cả, bởi vì anh ấy lười biếng… ha ha, cho nên tôi theo phe Thần, bày tỏ rằng tôi coi thường đoàn làm phim trốn tránh trách nhiệm, gây chuyện, tính toán một người phụ nữ vô tội, thật sự rất kinh tởm.”
Sau khi Bắc Thần Đông nhận lời phỏng vấn, anh ta kéo theo Hàn Hinh Nhi rời đi ngay lập tức.
Hàn Hinh Nhi đi theo bên cạnh Bắc Thần Đông, nghiêm túc chặn các phương tiện truyền thông cho Bắc Thần Đông.
Bắc Thần Đông nhìn tư thế làm trợ lý của Hàn Hinh Nhi, đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình quả thực thiếu một người giúp đỡ như vậy, nều không thì trực tiếp hỏi xin luôn Đường Ninh thay vì chỉ làm tạm thời?
“Anh Đông… lên xe.”
Bắc Thần Đông nhìn cô bé bị chen lắn trong các phương tiện truyền thông, anh ta đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy cô bé, khiến cô bé biến mắt khỏi tầm mắt của giới truyền thông. Sau khi tránh xa các phương tiện truyền thông, anh ta còn dạy Hàn Hinh Nhi: “Để cô chặn tôi khỏi các phóng viên, chứ không phải dùng bản thân làm lá chắn.”
“Tôi không có nhiều kinh nghiệm…” Hàn Hinh Nhi lúng túng vò đầu bứt tóc, nhìn thấy sắc mặt Bắc Thần Đông thay đổi, cô bé lập tức hỏi: “Tay của anh không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Bắc Thần Đông nói xong, đưa mắt nhìn ra ngoài của sổ.
Hàn Hinh Nhi nghĩ rằng anh quá lười để nói chuyện với mình, một lúc lâu sau, cô bé hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Nếu không làm phim nữa thì đương nhiên phải về nhà.”
Bởi vì phải suy nghĩ một chút làm sao để âm thầm lừa người ta về phe mình.
Nên lấy cớ gì để thương lượng với Mặc Đình.
Bởi vì nơi ở của Bắc Thần Đông luôn được giữ bí mật, không có nhiều người biết nơi anh ta sống. Ngay cả khi bộ não của Hàn Hinh Nhi phản ứng nhạy bén hơn, cô bé cũng không thể nhớ người lái xe đã rẽ bao nhiêu vòng, đi qua bao nhiêu biệt thự, cuối cùng đã đến được bãi biển.
Hàn Hinh Nhi mới nhận ra rằng chẳng lẽ Bắc Thần Đông sống trên một hòn đảo riêng?
“Anh Đông…… Tôi không đi được không? Dù sao sau khi anh về nhà, nhất định phải có người giúp việc chăm sóc…”
Không có ai, tôi là người duy nhất ở nhà.” Bắc Thần Đông nói ngay: “Hơn nữa, tôi không thể quản lý cuộc sống bằng một tay.”
Hàn Hinh Nhi sững hồi lâu rồi ồ một tiếng, chỉ không biết tại sao cô bé lại cảm thấy mình bị bắt cóc, có phải cô bé đã đi vào đảo hoang không?
Bắc Thần Đông sống trên một hòn đảo tư nhân, nhưng không bị cô lập với thế giới bên ngoài, ở phía bên kia của hòn đảo, có cảnh Thịnh Kinh về đêm đẹp nhất.
Sau khi Hàn Hinh Nhi đặt chân lên đảo, cô bé hoàn toàn kinh ngạc, vì Bắc Thần Đông không thích biệt thự nên đã xây một ngôi nhà bằng kính…
“Tự nhiên đi, tôi đi gọi điện thoại.”
Sau khi Bắc Thần Đông mở cửa bằng dấu vân tay của mình, anh ta trực tiếp vào phòng ngủ và để Hàn Hinh Nhi ở phòng khách.
Bởi vì anh ý không thể chờ đợi để thảo luận với Mặc Đình cách anh có thể giữ người ở đó, không bao giờ để cô bé rời đi.
Mặc Đình nhận được cuộc gọi, nhưng anh vừa mới kết thúc buổi tiệc rượu và đang trên đường về nhà, nghe xong mục đích đơn giản và rõ ràng của Bắc Thần Đông, anh trực tiếp nói: “Cách là …”
“Nói thẳng điều kiện trao đổi.”
“Đây chính là anh nói đấy…” Khóe môi Mặc Đình nhéch lên một đường vòng cung đẹp đế: “Tham gia bộ phim mới do em đầu tư, vẫn hợp tác với Đường Ninh. Tất nhiên, yêu cầu của em là không trả lương.”
“Thỏa thuận.” Bắc Thần Đông vui vẻ đồng ý.
“Không sợ em hại anh đóng một bộ phim nát sao?”
“Em thà để Đường Ninh diễn phim nát còn hơn để cô ấy đến đoàn phim “Cao nhân ẩn thế.” Về mặt này Bắc Thần Đông rất tự tin, và ngay cả khi không có Đường Ninh, Mặc Đình cũng sẽ không chịu đầu tư vào một bộ phim tồi tệ.
“Tuy rằng không phải phim dở, nhưng đạo diễn là người mới… Khi tuyên truyền, nhất định phải lấy anh làm chuẩn.”
Chuyện này cũng không có cái gì như vậy, Bắc Thần Đông cũng chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty môi giới nào, Mặc Đình muốn quảng bá thế nào, chỉ cần anh ta gật đầu là được.
“Lát nữa gửi kịch bản tới hộp thư của anh.”
Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Mặc Đình mời Bắc Thần Đông diễn xuất, nhưng về mặt này, Bắc Thần Đông không hề sảng khoái như đã đồng ý rời đoàn, dù sao thì lần này liên quan đến vấn đề em dâu mình bị bắt nạt. Tuy nhiên, không ngờ rằng chỉ một Hàn Hinh Nhi lại có thể khiến Bắc Thần Đông đầu hàng, anh thực sự không thể đánh giá thấp địa vị của Hàn Hinh Nhi trong lòng Bắc Thần Đông.
Một lúc sau, Mặc Đình trở về nhà, Đường Ninh lúc này mới đọc xong kịch bản.
Thật bất ngờ khi kịch bản của An Tử Hạo lại là một bộ phim tai nạn.
Sau khi Đường Ninh đọc xong, cô im lặng một lúc lâu cho đến khi Mặc Đình ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm thấy thế nào?”
“Rất nặng nề.” Đường Ninh nghiêm túc trả lời: “Nhưng em nghĩ nó đáng để thử.”
Kịch bản này có tên “Chồng lạ” hay còn được gọi là “Người chồng kỳ lạ”, kể về câu chuyện của một loại vi trùng khủng khiếp lây lan trên thế giới này hai mươi năm sau, một khi đã nhiễm bệnh, nó sẽ mưng mủ khắp người, nam nữ chính trong bộ phim là một cặp vợ chồng, nhưng trong sinh hoạt lâu dài, người vợ đã phát hiện ra một số hành vi kỳ lạ của chồng mình.”
Câu chuyện bắt đầu với sự bùng phát mầm bệnh trong thị trấn nơi nam nữ chính sống…
Người chồng là bác sĩ đã ra tay cứu chữa cho bệnh nhân nhưng cuối cùng lại bị phát hiện chính là nguồn lây lan vi trùng… . Truyện Quan Trường
“Loại phim này, ở trong nước vẫn là chỗ trống. Tuy rằng có người quay, nhưng là không ni tiếng, cho nên…”
“Ai là nam chính? Và, bộ phim này cần sự hỗ trợ mạnh mẽ về diễn xuất, anh nghĩ rằng em thực sự có thể làm được hay không?”
Mặc Đình xem kịch bản của Đường Ninh, mỉm cười tự tin với cô: “Anh có linh cảm rằng bộ phim này sẽ trở thành nền tảng trong sự nghiệp diễn xuất của em.”
Đường Ninh tha thiết nhìn Mặc Đình, cuối cùng bắt tay: “Em diễn!”
“Về phần diễn viên nam, em đừng lo lắng. Loại kịch bản này anh ấy rất am hiểu…” Mặc Đình đầy ẩn ý nói: “Lần này, đoàn phim sẽ không lộ diện, toàn bộ quá trình sẽ được quay âm thầm, ở giai đoạn giữa và cuối, anh sẽ bắt đầu tuyên truyền.”
“Em phụ trách diễn xuất. Về phần công chúng, anh là cao thủ.” Đường Ninh nói xong, đột nhiên nhận ra một số chuyện vẫn chưa kết thúc, trên người vẫn còn vết bầm tím, đau đớn như thế này cũng không thể quên được: “Khi nào thì quay?”
“Phải nói là anh thực sự không thể xem thường An Tử Hạo. Anh ta đã âm thầm chuẩn bị. Chỉ cần có kinh phí, việc quay phim có thể bắt đầu, sớm nhất là vào cuối tháng.”
“Được…” Đường Ninh gật đầu, sau đó… Ngoài việc chuẩn bị đầy đủ, cô định giải quyết chuyện của nhà họ Đường.
“Hơn nữa, người vợ ở đây là một võ sư. Nắm đấm công phu em học được trong đoàn phim “Cao nhân ẩn thế” có thể được sử dụng làm cơ sở, đúng là ông trời rất yêu thương em.”
Đường Ninh cười cười, không thể phủ nhận: “Em không tin ông trời, nhưng em tin anh…”
“Anh tháy có lỗi vì em đã chịu nhiều thiệt thòi nên anh mới đổi nghề của vợ đúng không?”
Mặc Đình sững sờ một lúc, hóa ra là… đã bị nhìn thấu.
“Vậy thì vợ vốn là làm cái gì?” Đường Ninh hỏi.