“Tất cả đều là anh, từ trong ra ngoài.”
“Em có biết anh đã vất vả như thế nào mới khống chế được bản thân không tới tìm em không?” Mặc Đình trầm giọng hỏi: “Anh muốn gặm em đến nỗi không còn gì nữa.”
Đường Ninh siết chặt hai tay, gần như thót ra rất nhiều lời xúc động, ví dụ như em không muốn đóng phim nữa, chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Ví dụ khác, hay là qua đây với em đi, đừng làm việc nữa.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ trở nên không nói nên lời.
Thấy cô im lặng, Mặc Đình biết cô đang cố gắng hết sức chịu đựng nên anh cũng đổi chủ đề, không muốn cô khó chịu hơn: “Anh sẽ làm thay em, đừng lo lắng.”
“Đình…”
“Ừm?” Mặc Đình vô thức đáp.
“Không có gì, em chỉ muốn gọi anh.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Em biết rồi.” Đường Ninh gật đầu: “Em sợ rằng những gì em muốn nói với anh sẽ ngày càng ít đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em sợ, mỗi lời em thốt ra sẽ bộc lộ suy nghĩ muốn quay về bên anh.”
Nghe vậy, Mặc Đình đột nhiên cong môi cười: “Thật ra em cũng không cần phải chịu nhiều vát vả như vậy, nếu thật sự quá giới hạn thì nói với anh, anh có thể dò xét, không thì như thế này, mỗi tuần anh sẽ qua một lần, như vậy có lẽ em sẽ cảm tháy thời gian trôi nhanh hơn một chút?”
Bằng cách này, có vẻ như bắt kể thời gian quay bao lâu, vẫn có hy vọng.
Đường Ninh cười gật đầu: “Được.”
Trên thực tế, không chỉ mỗi ngày Đường Ninh đều gọi điện cho Mặc Đình, Hàn Hinh Nhi còn báo cáo tình hình của Đường Ninh đúng giờ, bất kể cô bị thương ở đâu hay bị gì thì Mặc Đình vẫn hiểu rõ hơn cả cô.
Nhưng dù luyến tiếc đến đâu cũng phải rèn luyện cô thật tốt.
Buổi sáng là cảnh đầu tiên của Đường Ninh, phải hóa trang thành một người ăn xin xấu xí. Từ con mắt của các diễn viên khác, việc trang điểm đó căn bản là không thể chấp nhận được.
Quần áo không che hết thì thôi, trên người cô còn có mùi hôi khó tả, đầu tóc bù xù, dính đầy những thứ bản thỉu, cộng thêm vết sẹo rướm máu trên mặt trái. Loại xấu xí này thật sự không phải mấy nữ diễn viên có thể chấp nhận, nhưng Đường Ninh lại không chớp mắt khi mặc quần áo.
“Đột nhiên tôi cảm thấy Đường Ninh thật khổ sở…”
“Thảo nào hôm nay cô ấy đến muộn. Chắc cô ấy bị bộ đồ này làm cho hoảng sợ.”
“Trên thực tế, cô ấy thực sự rất nghiêm túc. Cô ấy có thể làm điều này chỉ vì chúng ta không thể chấp nhận được, cô ấy thực sự đã thắng chúng ta quá nhiều.”
Vài diễn viên phụ đứng bên lề thảo luận, nhất là sau khi nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện trên sân khấu, bọn họ không khỏi lùi lại.
Bởi vì đạo diễn này nỏi tiếng xác thực, chỉ cần ông ta nói thối, đối với hiệu quả chân thực của diễn viên, ông ta thật sự sẽ dùng đạo cụ như vậy.
“Thối quá…”
“Giám đốc yêu cầu Đường Ninh bôi cái gì thế?”
“Cô ấy có cảm nhận được không?”
Trong lòng Đường Ninh thật sự đang trào dâng, thấy biểu hiện của cô không đúng, đạo diễn hỏi cô: “Nếu không thoải mái, chỉ cần rửa sạch mùi là được.”
“Không sao, tôi có thể nhịn.”
“Được rồi, chúng ta làm một lần đi.”
Ánh đèn của máy quay phim đã được chiếu sẵn, trong cảnh này là tiểu lưu manh trẻ tuổi ăn trộm màn thầu của một vương gia giấu mặt, cảm thấy hắn vô cảm và rất dễ bị bắt nạt nên đã bám theo hắn suốt chặng đường.
Khi đến gần ngôi đền, tiểu lưu manh bắt ngờ giật giỏ của vương gia, lấy ra tất cả màn thầu trong đó và cắn một miếng bên cạnh.
Không chỉ vậy, cô còn phải làm nhiều hành động vô cùng thô lỗ như ngoáy mũi, đi ngoài và xì bất cứ đâu…
“Tại sao các người đều tới xem Đường Ninh diễn?”
“Không phải là tò mò … Chính vì nhân vật này quá xấu xí nên tôi đã từ chối đóng vai nữ thứ ba.”
“Ngoại giới ca ngợi Đường Ninh là thiên tài như vậy, đương nhiên bọn họ muốn xem cô ấy là thiên tài như thế nào.”
Các diễn viên khác đều tập trung xung quanh trường quay để xem Đường Ninh diễn, thực tế họ không bị thuyết phục vì Đường Ninh là người mẫu chuyển nghề, trước kia không có cơ sở, hiện tại cái gì học được đều bán đi, trong tình huống này kỹ năng diễn xuất có thể tự nhiên mới là lạ.
“Bắt đầu…”
Trên con đường lầy lội, một nam nhân mặc áo bào trắng, tay xách giỏ đang đi sâu vào rừng rậm.
Đột nhiên, một thứ không rõ nhảy ra, tay chân nhanh nhẹn giật chiếc giỏ trên tay nam nhân rồi ngồi co chân trên tảng đá, vứt bỏ tắm vải lụa trắng, bắt đầu gặm bánh.
Nam nhân mặc áo bào lùi lại phía sau máy bước, sau khi cúi đầu nhìn rõ tiểu lưu manh, mới nói với lưu manh: “Đề lại một chiếc cho ta. Ngày mai ta vẫn sẽ đi đường này, mang theo bao nhiêu cái cho ngươi?”
Tiểu lưu manh đột nhiên mỉm cười, trong miệng nhai màn thầu, nói với nam nhân: “Không giữ lại cái nào, đưa tiền trên người ngươi cho ta.”
“Ta chỉ đổi được vài đồng mỗi ngày khi xuống núi xem bói cho ai đó…”
Tiểu lưu manh không nghe lời, cứ thế lao tới, cưỡi lên người nam nhân và lấy đi tất cả những thứ có thẻ đổi ra tiền.
Nam nhân chỉ còn cách lắc đầu và quay trở lại ngôi đền đổ nát trên núi.
Những việc từng li từng tí này đã khiến những diễn viên không hài lòng với cô, tất cả đều chủ động nhận thua.
“Không ngờ sau lưng tôi lại mắng cô ấy, mà cô ấy lại lấy ơn báo oán, làm được điều mà trợ lý của tôi không làm được.”
“Hôm nay cô ấy cố ý đến muộn, là muốn giảm xuống yêu cầu của đạo diễn.”
“Quên đi, người chu đáo như vậy, tôi không ghét nỗi, nhận thua.”
Ngay cả đạo diễn cũng ngoan ngoãn vì Đường Ninh yêu cầu Hàn Hinh Nhi mang đặc sản quê hương đến lều của ông ta.
Tất nhiên, Bắc Thần Đông cũng có phần, nhưng… Hàn Hinh Nhi không biết làm thế nào để gửi cho anh ta.
Mỗi lần ra ngoài lều là lại quay lại.
“Có muốn đi không?” Hàn Hinh Nhi do dự, nhưng lúc này vừa quay đầu lại, cô bé đã đụng phải **** thân thể của Bắc Thần Đông.
“A…” Hàn Hinh Nhi hét lên, nhưng Bắc Thần Đông đã kịp thời che miệng cô bé lại.
“Đừng làm òn…”
“Anh làm gì vậy?” Hàn Hinh Nhi liên tục vùng vẫy, sau đó lùi lại phía sau mấy bước.
“Đến một hồ bơi gần đây tắm rửa, vừa mới về, tìm tôi có việc gì vậy?” Bắc Thần Đông bình tĩnh trả lời.
“Không có gì.” Hàn Hinh Nhi đỏ mặt nhảy ra.
Bắc Thần Đông nhìn Hàn Hinh Nhi né ra, ý nghĩa sâu xa trong mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn…