Tuy nói là eo của Đường Ninh đang bị thương, cần phải dưỡng bệnh hơn mười ngày, nhưng mà… toàn bộ quá trình phỏng vấn cô không cần phải làm động tác gì mạnh, cho nên việc cô cần phải đảm nhiệm không phải là quá lớn.
Sau đó hai ngày, Đường Ninh miễn cưỡng có thể xuống giường ởi lại, lúc cô đang ngồi ở phòng khác xem TV lại thấy được một tin tức như thế này.
“Rạng sáng hôm qua, phóng viên của đài chúng tôi đã nhận được một tin, người mẫu đã giải nghệ, Tần Ngữ, vừa công bố rời khỏi giới giải trí chưa đầy ba ngày đã thuê phòng cùng với “đạo diễn nỏi tiếng” của đoàn làm phim nào đó… Cuối cùng, video khiếm nhã 3P bị lan truyền khắp nơi trên mạng xã hội, mà “đạo diễn nổi tiếng” đó cũng bị thầm tra, hóa ra ông ta phạm tội lừa đảo, một người mẫu lại biến thành một ****, cuối cùng lại rơi vào một kết cục cực kỳ thê thảm.”
“Sau đó phóng viên của đài chúng tôi cũng đã đến bệnh viện để xác nhận, Tần Ngữ tự tử không thành công, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, mà qua ảnh chụp của phóng viên, dáng vẻ của Tần Ngữ đã thay đổi rất nhiều, trông rất tiều tụy, có thể nói là vô cùng thê thảm.”
“Đáng đời!” Chị Long ngồi bên cạnh Đường Ninh, nhìn TV rồi nói: “Thế nhưng mà, Tần Ngữ này cũng nghĩ quần quá, rõ ràng là tự giết chết mình mài!”
Đường Ninh dựa vào gối, đáy mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, vẻ mặt quá mức thản nhiên.
Đường Ninh không nói gì, nhưng không có nghĩa là cư dân mạng sẽ không suy đoán.
“Tôi nghe một người bạn làm việc trong giới giải trí nói rằng, Hải Thụy đuổi tận giết tuyệt Tần Ngữ, mới khiến Tần Ngữ bước đến đường cùng.”
“Tôi không cảm tháy Hải Thụy làm thế là sai, Tần Ngữ tuyên bố rời khỏi giới chính là ngầm thừa nhận cô ta là hung thủ hãm hại Đường Ninh, sân khấu cao như vậy, lúc đó Đường Ninh cứ thế lăn xuống, không xảy ra án mạng là còn đỡ. Dựa theo cách giải quyết của Hải Thụy mà nói, sao có chuyện như thế là xong?
Tần Ngữ có xin lỗi vì hành động của mình sao?”
“Đúng đấy, Hải Thụy ra tay tàn nhẫn, nhưng đâu có ép Tần Ngữ leo lên giường người ta đâu? Muốn rời khỏi giới thì cứ sạch sẽ rời khỏi đi, ai sẽ để ý đến cô ta?”
“Bát kể như thế nào thì người của Hải Thụy đều không ai chọc nỗi, sau này nhất định phải chú ý tránh xa.”
“Nhất là Đường Ninh, nhất định phải tránh đi, người đại diện quá mạnh, ngay cả tôi là người ngoài giới mà cũng cảm thấy sợ hãi.”
“Sau này còn ai dám có ý định hãm hại Đường Ninh nữa?”
Chị Long xem bình luận, lại nhìn Đường Ninh, trong lòng cũng dần hiểu rõ chuyện của Tần Ngữ: “Đường Ninh, boss vừa mới tuyên bố người đại diện đã có người đến gây phiền phức cho em, boss nhất định phải làm như thế mới có thể răn đe người khác, hơn nữa, boss cũng không hề ép Tần Ngữ.”
“Chị nghĩ em là thánh mẫu sao?” Đường Ninh bỗng nhiên bật cười: “Em đương nhiên biết được mục đích Đình làm như thế…”
“Suýt nữa thì chị quên mắt hai vợ chồng em phúc hắc chẳng ai thua ai!” Chị Long nhận ra lo lắng của mình đều là dư thừa, sợ rằng Đường Ninh sẽ cảm thấy Mặc Đình tàn nhẫn.
Nhưng mà nhìn những bình luận của cộng đồng mạng thì biết, Tần Ngữ đi đến con đường ngày hôm nay, hoàn toàn là cô ta gieo gió gặt bão.
Mà Đường Ninh… sẽ thương hại một người đã đánh mắt đi bản thân sao?
Đã lựa chọn làm gì, thì phải biết sẽ trả giá những gì.
Coi như bây giờ cô ta tránh được, thì báo ứng cũng sẽ tới trong tương lai, không hề tách rời.
Không phải không đến, mà là chưa đến lúc.
“Đừng nói những chuyện không vui này nữa, cứ để nó trôi qua hết đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn siêu cấp.
“Không cần chuẩn bị gì nữa.” Đường Ninh cười nói: “Đơn giản chỉ là muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa em và Mặc Đình, muốn moi ra một tin tức chấn động mà thôi.”
“Tin tức này, bây giờ đến đâu cũng trở thành điểm nóng… Ai bảo em có người đại diện mạnh mẽ như vậy?” Chị Long không nhịn được mà thở phào, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Chị và Lục Triệt đã hẹn nhau ăn cơm, em có thể tự mình về phòng ngủ hay không?”
“Em đợi Đình về…” Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Từ sau khi chị Long yêu đương, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, thật sự không nhìn ra đây là người phụ nữ đã gần ba mươi tuổi. Thế nhưng Đường Ninh có chút tò mò cách chị ấy và Lục Triệt sống chung với nhau…
Bảy giờ tối, Mặc Đình từ Hải Thụy về nhà, nhìn thấy Đường Ninh nằm trên ghế sô pha, dưới ánh đèn vàng nhạt, anh cần thận bước đến bên cạnh, cúi người hôn lên trán cô.
Đường Ninh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuần của Mặc Đình, cô nhẹ nhàng cười, rồi chống lên ghế sô pha để ngồi dậy: “Anh về rồi hả?”
“Sao không vào phòng ngủ? Phòng khách rất lạnh.”
“Nằm mãi cũng chán…” Đường Ninh bát đắc dĩ trả lời.
Mặc Đình gật đầu, cầm lấy xắp văn kiện tài liệu cần chuẩn bị j cho cuộc phỏng vấn lần này. Đường Ninh cầm lấy xem, sắc mặt hơi thay đổi.
Bởi vì cuộc phỏng vấn này có giới thiệu về tuổi thơ của Đường Ninh, còn có cả bối cảnh gia đình.
Mặc Đình chú ý tới vẻ mặt bát thường của Đường Ninh, lấy lại tư liệu từ trong tay của cô, nói với cô: “Nếu như em không muốn nói, anh sẽ để đối phương đổi bản thảo.”
Đường Ninh suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Mặc Đình, chăm chú nhìn anh: “Chuyện này chắc chắn không thể công khai, Đường gia… cũng không thích ngành giải trí, cho rằng tiến vào cái giới này chính là sa đọa.”
“Không thể công khai thì không công khai…”
“Nhưng em muốn nói cho anh biết.” Đường Ninh cầm lấy tay trái của Mặc Đình lắc qua lắc lại, cô cho rằng bây giờ cũng đã đến lúc để Mặc Đình biết được tình hình trong nhà mình.
Mặc Đình cảm thấy chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện cũ thật dài, cho nên anh đưa tay ôm lấy Đường Ninh, để cô từ từ kẻ.
“Em đúng thật là người của Đường gia, nhưng em lại giống như một tên hề. Mẹ của em, là vợ hai của cha em, thật ra chính là tiểu tam thành công cướp đoạt ngôi vị chính thất. Mà vợ cả của cha có ba đứa con gái, từ nhỏ, trong mắt bọn họ em chính là ma quỷ cướp hết tất cả mọi thứ của họ, thế nhưng ông nội lại khăng khăng đặt kỳ vọng lên người em.”
“Em cảm thấy trong lòng thật hổ thẹn, không muốn bồi dưỡng để trở thành người thừa kế Đường thị, cho nên mới lựa chọn con đường làm người mẫu, làm ông nội bị tổn thương.”
“Ban đầu chỉ là bị ông nội ghét bỏ, nhưng kể từ khi em và Hàn Vũ Phàm ở bên nhau, ông nội liền thẳng tay đuổi em ra khỏi Đường gia, cho rằng em bôi nhọ gia môn.”
Mặc Đình nghe Đường Ninh nói những lời này, bỗng nhiên ôm cô thật chặt. Đường Ninh là một gia tộc có truyền thống về chế tạo nước hoa, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảnh đấu đá trong nhà.
“Cho nên, em là một người bị người nhà vứt bỏ…”
“Sao em lại có thể là người bị vứt bỏ? Em còn có anh.” Mặc Đình đau lòng, lúc Đường Ninh bắt đầu debut còn chưa đến mười tám tuổi, những năm nay luôn một mình mò mẫm đi lên, còn gặp phải tên rác rưởi Hàn Vũ Phàm kia, chính năm thanh xuân cứ thế bị tiêu phí một cách vô tình.
“Chúng ta không phải là một phần của Đường gia, không cần thiết… chúng ta không cần phải đề cập đến nó.”
“Em đã nhiều năm chưa gặp lại mẹ…” Đường Ninh thì thào nói: “Có đôi khi em rất hận bà ấy, chỉ vì leo lên vinh hoa phú quý…
có đôi khi bà ấy khiến em cảm thấy bản thân em cũng thật đáng xấu hổ, cho nên khi phát hiện chuyện của Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu em mới đột nhiên trở nên độc ác như vậy.”