“Đưa cô ta tới bệnh viện.”
Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, lúc này Diệp Lam không còn vẻ kiêu ngạo như trước, nằm trên cáng với sắc mặt tái nhợt. Sau khi nhập viện, cô ta được đẩy vào phòng cấp cứu để khám toàn thân.
Ở cửa phòng cấp cứu, Đường Tĩnh Tuyên và Hứa Thanh Nhan đứng đợi ở bên tay trái, trong khi Hứa Chấn Kình nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt nhiều cảm xúc phức tạp bên tay phải.
Mười phút sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu và nói với cha Hứa: “Thật đáng tiếc, cô ấy đã mang thai được hơn hai tháng.”
Mang thai!
Hóa ra đúng là có thai, thật ra Hứa Thanh Nhan còn không biết chuyện này, nhưng cô nhìn thấy trên người Diệp Lam đầy máu nên đã đoán vậy, không ngờ là đoán đúng.
Cha Hứa vịn vào bức tường trắng của bệnh viện, nghe xong câu này, không chịu đựng được lùi lại một bước.
Hứa Thanh Nhan giọng đầy mỉa mai nói với Hứa Chấn Kình: “Chính sự tàn nhẫn của ông đã giết chết con ông, bây giò thì tốt rồi, Hứa Chắn Kình ông đúng là đã trắng tay.”
“Khi nhỏ…” Đường Tĩnh Tuyên đỡ lầy Hứa Thanh Nhan an ủi, mấy năm nay rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu oan ức mới khiến Hứa Thanh Nhan ôm mối hận thù trong lòng sâu như vậy?
“Tĩnh Tuyên, cậu có tin không?” Đợi Diệp Lam tỉnh lại nghe được tin này, ông ta sẽ càng thê thảm hơn không?”
Đường Tĩnh Tuyên hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên không biết nói gì để an ủi Thanh Nhan nữa.
*Ở đây ai là người nhà của Diệp Lam? Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, muốn gặp ông Hứa Chấn Kinh, ai là Hứa Chấn Kình?” Y tá từ phòng cấp cứu đi ra, hỏi Hứa Thanh Nhan, Hứa Thanh Nhan lạnh lùng chỉ vào người bên cạnh.
Hứa Chắn Kình không nói lời nào mở cửa phòng cấp cứu, nhưng chưa đến được giường bệnh của Diệp Lam thì đã bị một vật nặng ném vào đầu, tiếp đến là tiếng gào thét xé lòng của Diệp Lam: “Hứa Chấn Kình, anh đúng là không bằng loại xúc sinh, anh cút ngay đi cho tôi, tôi muốn ly hôn!”
Nghe thấy tiếng kêu gào, Hứa Thanh Nhan bĩu môi chế giễu: “Buồn cười chưa, người đàn bà này từng cho rằng mình có thể lấy đi tắt cả của nhà họ Hứa, nhưng trong mắt của người khác giờ chỉ là một mụ đàn bà bị một lão già chơi đùa đến nỗi sảy thai.”
Đường Tĩnh Tuyên không trả lời Hứa Thanh Nhan vì lúc đó cha Hứa đầu đầy máu đi ra khỏi phòng cấp cứu, chằm chằm nhìn Hứa Thanh Nhan.
Một lúc lâu sau, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Có nhất định phải dồn tao tàn nhẫn đến vậy không?”
Hứa Thanh Nhan giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng đầy sự kiên cường: “Khi ông làm nhục tôi ông đã bao giờ nghĩ xem ông làm vậy có tàn nhẫn quá hay không chưa?”
Hứa Chấn Kình rơ ngón tay cái lên hướng về phía Hứa Thanh Nhan, không nói thêm câu nào nữa, cũng không cầu xin sự tha thứ rồi đi vào giữa Hứa Thanh Nhan và Đường Tĩnh Tuyên rời khỏi bệnh viện, bộ dạng ông ta lúc này như lão già bảy tám mươi tuổi đang mắc trọng bệnh.
Khỏi cần nói, Hứa Chấn Kình bị cách chức, Diệp Lan sảy thai nằm ở bệnh viện, Hứa Thị đã đi được bước đầu tiên trong ván cờ trả thù Mặc Đình.
Như vậy, Hứa Chấn Kình không chỉ mất đi nhà của họ Hứa, mất đi Hứa Thị, ông ta cũng mát đi Diệp Lam người vốn dĩ muốn ở bên ông ta.
Mà Diệp Lam thì khỏi phải bàn. Trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, bị bạo chồng bạo hành đến mức sảy thai, bản thân còn bị Hứa Thanh Nhan kéo ra khỏi vị trí phu nhân chủ tịch Hứa Thị, từ Phượng Hoàng giả bị đánh cho hiện nguyên hình Nhưng kỳ lạ là, không ai cảm thấy cô ta thê thảm, vì cô ta giở trò với Đường Ninh trước, cuối cùng lại hại người khác và chính mình, lại bị chồng bạo hành đến sảy thai, ai cũng cho rằng, đây đều là nhân quả báo ứng, đúng không?
Đương nhiên, trong lòng mọi người ai cùng biết rõ sở dĩ Hứa Thị xử lý sự việc được nhanh chóng như vậy đều là do sự nhúng tay của Mặc Đình!
Tắt cả là do sức ép của Hải Thụy và Đường Thị tạo nên.
Diệp Lam hại người khác không hại, dở thủ đoạn khác không dở lại cứ phải là Đường Ninh và đứa con trong bụng cô ấy.
Vào lúc này, trên mạng tràn ngập những lời bình luận……