Chương 1409:
“Ơ, con vẫn chưa từ bỏ sao?” Ông cụ có phần kinh ngạc với nghị lực của Đường Ninh, “Ông tưởng sau cái chết của Kiêu Sâm, chặc con cũng từ bỏ rồi.
“Hiện nay trong nước thiêu phim khoa học viễn tưởng, con hy vọng con có thể lấp chỗ trồng này, làm một tác phẩm xuất sắc thật sự.”
Ông cụ Mặc quan sát Đường Ninh, sau đó ánh mắt dừng trên chiếc bụng nhỏ: “Con bây giờ đang mang thai, không nên tạo áp lực quá lớn cho mình, có điều, nêu con đã hạ quyết tâm như vậy, ông nhất định sẽ giúp con, xem thử có quen biết nhân tài nào trong lĩnh vực này không.”
“Ừm.” Đường Ninh gật đầu.
“Nghĩ cũng đúng, nước ngoài có nhiêu thương hiệu như vậy, bỏ chúng ta càng ngày càng – xa, nếu tiếp tục không có ai làm, vậy khoa học viên tưởng trong nước mất mặt biết bao?”
Ông cụ sau khi thăm Đường Ninh lại thong thả rời đỉ.
Ông ấy dường như luôn thoải mái như vậy.
Đường Ninh cười, có điều cảm thấy đâu đột nhiên bị choáng, tim đập .
nhanh, ủ tai.. Go ấy đột nhiên ngất xỉu.
Lúc này Mặc Đình đang họp, nhưng vừa nhhì thầy điện thoại của Đường _ Nghệ Thần, lập tức dừng cuộc họp, rời khỏi văn phòng.
Không ai có thể cắt ngang Mặc Đình, duy nhất chỉ có chuyện của Đường Ninh, anh vĩnh viễn ưu tiên hàng đâu.
Đường Nghệ Thần gọi điện đến là để thông bai cho anh ây biết Đường Ninh bị ngắt xỉu.
Mặc Đình lập tức kết thúc cuộc họp, trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện.
“Cô ấy bây giò như thế nào?”
“Không có gì nguy. hiểm.” Đường Nghệ Thần nói với Mặc Đình.
“Rốt cuộc là vì sao? Cơ thể của Ninh… có phải đã xảy ra vấn đề gì?”
“Cái này là cao huyết áp thai kỳ, cô ấy lần đầu bị như vậy.” Đường Nghệ Thần nghiêm túc trả lời, “Bệnh này có thể nhẹ cũng có thể nặng, nêu nghiêm trọng… có thể mất cả mẹ và con.
“Điều trị như thế nào?” Hai đầu lông mày Mặc Đình nhíu chặt lại với nhau, “Bình thường ở nhà cô ấy rất nghe lời của chuyên gia dinh dưỡng, trong thời gian mang thai đêu rất chú ý.”
“Tôi biệt, những mà phụ nữ trong quá trình mang thai, cơ thể sẽ xuất hiện đủ tình trạng, mỗi người mỗi khác, không thê khống chê được… vẫn đang tìm nguyên nhân phát bệnh, mặc dù tôi đã đồng ý đảm bảo cho cô ây sinh đủ tháng, nhưng xem tình hình bây giờ, cô ấy… có khả năng phải sinh trước thời gian dự sinh, như vậy đối với cô ấy và đứa bé đều an toàn nhất.”
“Không ngờ rằng tôi lại tự tát vào mặt mình như vậy.”
“Có cách gì có thể khiến cô ấy ít bị tồn thương nhát không?” Mặc Đình cúi đầu suy ngĩ một lúc, cuôi cùng hỏi dò Đường Nghệ Thần một câu như vậy.
Lúc này, anh ây không phải là một Mặc Đình sắt đá ngoài kia, mà là một người chồng đang tự trách mình, một người cha bất lực.
“Tôi rất sợ cô ấy đau…”
Đường Nghệ Thần nhìn ánh mắt của Mặc Đình, đột nhiên bị lay động.
Một người đàn ông phải yêu một người phụ nữ nhiêu như thê nào mới lộ ra ánh mắt khẩn cầu như vậy?
Đường Nghệ Thần ngây ra, sau đó trả lời Mặc Đình: “Điều kiện điều trị hiện nay rất phát triển, không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, mặc dù đứa bé chưa được tám tháng, nhưng chúng tôi Có thể bảo đảm, đứa bé bình an vô SIUU”
“Chỉ có điều… đứa bé sinh ra không đủ tháng, đối với cô ấy về sau, ít nhiêu có chút ảnh hưởng, xác xuất này có tồn tại, cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Không cần chuẩn bị, cô ấy quan trọng nhất.”