“Được rồi, dù sao hôm nay cô chỉ muốn ý thế hiếp người, vậy thì thôi, tôi cũng muốn xem hôm nay Hải Thụy có thể ăn thịt chúng tôi hay không.”
“Thành thật mà nói, nếu không phải vì Lạc Tinh, thì tôi cũng không thèm nói với anh.” Nói xong, Đường Ninh đi về phía khán đài… Và từ lúc này, Hạ Cảnh Nghi bắt đầu trở nên cực kỳ bối rồi.
Đường Ninh không phải là một người dễ chọc…
Từ trước tới nay chưa từng thua.
Cô ấy định làm gì?
“Hi Văn…” Hạ Cảnh Nghỉ vô thức bắt tay Nguyễn Hi Văn, căng thẳng đến mức tay đầy mò hôi lạnh.
“Đừng sợ, anh muốn biết Đường Ninh danh tiếng lừng lẫy, làm sao có thể tẩy trắng cho em trai cô ta!” Nguyễn Hi Văn tỏ vẻ tự tin, bởi vì anh ta không tin rằng Đường Ninh sẽ biết chuyện bên trong.
Đường Ninh không nói chuyện, nhưng sau khi bước lên khán đài, cô ấy quay đầu lại nói với Tống Nghiên Thư: “Cảm ơn vì sự vất vả của em, hãy để cho chị.”
“Chị Ninh…”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Đường Ninh nói một cách tự tin, với một nụ cười ấm áp dịu dàng.
Tống Nghiên Thư quay đầu lạnh lùng nhìn đôi nam nữ, sau đó lui về phía sau Đường Ninh, không can thiệp vở kịch lớn hôm nay.
Đèn camera trong tay phóng viên không ngừng nhấp nháy, Đường Ninh cố ý nghiêng người che giấu bụng, hai tay chống lên bục phát biểu, khí thế vô cùng khó có thể tiếp cận.
Sau vài giây im lặng, cô hỏi Hạ Cảnh Nghỉ: “Hạ Cảnh Nghi, nếu cô vẫn tiếp tục diễn trò mà không nói ra sự thật, thì … tôi sẽ nói.”
Hạ Cảnh Nghi mặc dù rất căng thẳng, nhưng cô không thẻ tưởng tượng được Đường Ninh đã nắm được tin tức gì, vì vậy, mặc dù trong lòng trống rỗng nhưng cô vẫn cứng rắn nói: “Chúng tôi đã nói sự thật rồi.”
“Thật sao?” Giọng nói của Đường Ninh trở nên lạnh hơn, “Cô đã nói sự thật rồi? Được thôi, trước tiên chúng ta hãy nói về chuyện đã xảy ra mười hai năm trước…”
Nghe được lời này mười hai năm trước, Hạ Cảnh Nghi hai mắt đột nhiên mở to, nhìn thẳng Đường Ninh, cổ họng trở nên cực kỳ khô khóc …
“Có vẻ như tôi cũng nên kể cho mọi người nghe một câu chuyện tuyệt vời, của mười hai năm trước…”
“Không cần!” Hạ Cảnh Hi đột nhiên kích động ra tiếng ngăn cản nói: “Cầu xin cô, đừng…”
Đường Ninh cong môi, nhưng không dừng lại: “Một buổi chiều mười hai năm trước…”
“Tôi với Lạc Tỉnh đã từng ở bên nhau!” Hạ Cảnh Nghỉ thực sự bất lực, chỉ có thể trực tiếp thú nhận: “Tôi với Lạc Tinh đã từng ở bên nhau… Vừa lòng cô chưa?”
“Vừa lòng chưa? Cô còn la lên như vậy, phóng viên còn tưởng rằng tôi đang ép buộc cô đó.” Đường Ninh cười nhạt: “Nếu không thì tôi sẽ toàn bộ sự việc, hoặc… tôi sẽ liền cho cô đi con đường mà cô tự lựa chọn.”
Hạ Cảnh Nghi hai mắt đỏ hoe, thân thể cứng đờ, bởi vì cô ta chưa từng nghĩ tới Đường Ninh sẽ trực tiếp nắm được cái thóp lớn của cô ta, nắm được việc cô ta giết chết mẹ của Nguyễn Hi Văn.
“Đừng đi lên đó…”
“Không được.” Hạ Cảnh Nghi thoát khỏi vòng tay của Nguyễn Hi Văn, đột nhiên hét vào mặt anh ta: “Đều tại anh, tại sao anh lại ép buộc em như thế này? Em đã hứa sẽ lấy anh, tại sao anh lại định hãm hại Lạc Tinh chứ?
Thật sự không phải cố ý, em không còn cách nào khác.”
Sau khi nghe những lời hỗn loạn của Hạ Cảnh Nghỉ, các phóng viên đều bị sốc.
“Đúng vậy, tôi đã làm tổn thương Lạc Tinh, đã hãm hại để hủy hoại anh ấy, nhưng người đàn ông này đã lên kế hoạch tất cả những điều đó… anh ta muốn trả thù tôi và Lạc Tinh.” Hạ Cảnh Nghỉ chỉ vào Nguyễn Hi Văn sắc bén nói: “Tôi thực sự không phải có ý… Tôi không muốn làm tổn thương Lạc Tỉnh… “
“Nếu đó không phải là điều cô không muốn, vậy tại sao cô vẫn nghe lời người đàn ông này chứ? Thật chí không tiếc trong buổi họp báo mà diễn kịch như vậy hả?” Đường Ninh nhấn mạnh.
“Tôi…”
“Để tôi nói cho cô biết, bởi vì cô sợ hắn lộ ra yếu điểm.”
Đường Ninh tự tin nói: “Bởi vì mười hai năm trước cô đã giết mẹ ruột của anh ta!”