Đường Ninh thích ứng trong chốc lát, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc, cô cũng bắt đầu thả lỏng bản thân, hùa theo nụ hôn của Mặc Đình, cho đến khi không khí trong lồng ngực hai người bị hút cạn, Mặc Đình mới chịu ngừng.
Anh dùng mũi đối mũi với Đường Ninh, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm, thì thầm trên môi Đường Ninh: “Đây là lần cuối cùng.
Nếu có thêm một lần nữa, anh nhất định sẽ nói với cả thế giới rằng em… là người phụ nữ của Mặc Đình anh.”
Đường Ninh trong bóng tối, ôm lấy khuôn mặt tuần tú của Mặc Đình, mỉm cười: “Nói hay không, em đều là người phụ nữ của anh, từ đầu đến chân, toàn bộ.”
Mặc Đình lưu luyến buông cô ra, sau đó bắt đầu lái xe: “Ngày mai Hải Thụy sẽ tuyên bố, nói rõ chuyện đã xảy ra ở Hải Nghệ Runway lúc tối. Em không cần lo lắng.”
“Tất nhiên là em không lo lắng, nhưng em cảm thấy Lan Hề sẽ không dễ dàng tin mối quan hệ giữa Lục Triệt và chị Long. Dù gì thì ngay khi ông nội của chị Long bị bắt cóc, chị Long đã không lợi dụng bối cảnh của Lục Triệt. Ngoài ra, tối nay, em mạo hiểm kết nối trực tiếp cho anh ở trường quay, cho anh cơ hội thừa nhận là người nhà của em, anh không nắm lấy. Có thể bị người khác nghe ra giọng nói trong Chương trình Hải Nghệ Runway và giọng nói trong Phong Cách cực kỳ giống nhau.”
“Em đang trách anh sao?” Mặc Đình nhịn không được, mỉm cười.
“Uhm, trách, anh biết là em đã chuẩn bị kỹ về tâm lý để thừa nhận với thế giới rằng đây là chồng tôi mà.”
“Em còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ bởi vì em từ đầu đến cuối đều tin là anh sẽ không chủ động nói ra.” Mặc Đình liếc mắt nhìn Đường Ninh, vạch trần tâm sự của cô: “Nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Người vợ nhìn như dĩ hòa vi quý cuối cùng cũng có cảm giác tự hào muốn khoe với người khác rằng, đó là chồng tôi nữ rÖi.
“Xin lỗi, bà Mặc, không làm cho em nỗi tiếng chỉ trong một đêm…”
Đường Ninh không khỏi cười tủm tỉm, nghiêng đầu tựa vào trên người Mặc Đình: “Em muốn coi anh như một khán giả.”
“Anh biết bây giờ em muốn nói gì với khán giả nhất không?”
“Mặc Đình là của tôi. Tôi yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, hiểu anh ấy cả cuộc đời, các người, ai cũng đừng mơ nữa.”
Mặc Đình hơi nghiêng đầu, vừa chú ý đến tình hình đường xá vừa nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ninh, đôi mắt như hỗ phách dường như phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
Bởi trong mối quan hệ này, cô chưa bao giờ coi mình là bên yếu thế, chưa bao giờ cảm thấy bản thân được yêu thương, được chiều chuộng là điều hiển nhiên, cô chỉ là thấy Mặc Đình yêu cô thế nào thì cô yêu Mặc Đình như thế.
Cho dù sức cùng lực kiệt, cũng không tiếc.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ba mươi hai năm qua, lần đầu tiên Mặc Đình biết thế nào là được chiều chuộng!
“Nhìn thấy rồi, Đường Ninh chơi trò ám muội với người khác khắp nơi. Trước đây trong nhà giấu một người, bây giờ lại dây dưa không rõ với người đàn ông đã có gia đình này.” La Hạo xem đi xem lại vài lần Chương trình trực tiếp tối nay của Phong Thái cùng với Lan Hề: “Nhưng chưa bao giờ thừa nhận quan hệ với đàn ông.”
Lan Hề đứng trước cửa số sát sàn, nhìn ra ngoài cửa sỏ, trên sắc mặt có tia âm tàn” xua không đi: “Nhưng chúng ta không có..
bằng chứng”.
“Cô ấy suy cho cùng cũng là nghệ sĩ của Tranh Điền. Tự mình theo dõi chụp ảnh còn dễ hơn mấy tay săn ảnh bên ngoài. Chỉ cần trong lòng cô ấy có quỷ thì chuyện bị chụp ra chỉ là chuyện Sớm muộn.”
“Vậy bây giờ, chúng ta chỉ có hai con đường phải theo. Thứ nhất, mối quan hệ giữa chị Long và Lục Triệt rốt cuộc có phải thật không, Đường Ninh và Hải Thụy tóm lại có quan hệ gì không. Thứ hai, tìm ra người đàn ông của Đường Ninh, vạch trần tình yêu của cô ấy. Trước đây luôn không thừa nhận là bản thân có bạn trai, hóa ra cuộc sống riêng tư lại thối nát như vậy.”
“La Hạo, đưa buổi trình diễn mở màn của JK trong Tuần lễ thời trang London ở Anh cho Đường Ninh… chỉ cần buông lỏng cảnh giác của Đường Ninh, chúng ta mới có thể chớp thời cơ.”
“Nếu Đan Ni không xảy ra chuyện, thì buổi biểu diễn này chắc là để Đan Ni đi tham gia.” La Hạo nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Ngày mai, tôi sẽ bót thời gian đi thăm Đan Ni.”
Lan Hề giật giật khóe môi, vốn còn muốn nói thêm chút gì đó, nhưng điện thoại của An Tử Hạo lại gọi tới đúng lúc này, Lan Hề vươn tay nhận cuộc gọi, An Tử Hạo chỉ nói một câu: “Lan tổng, chúng tôi đến đón ông nội chị Long về nhà, không phiền cô phải chăm sóc.”
Lan Hề hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại, sau đó phân phó La Hạo: “Đi thả người!”
Đi thả người…
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại thể hiện ra sự khinh bỉ và phẫn nộ vô hạn của Lan Hà.
“Nhưng…”
“Đường Ninh đã khiến sự việc đến nước này rồi, tôi không thả người được không?”
Cô ta đường đường là chủ tịch Tranh Điền, lại bị 1 người mẫu bức ép đến nỗi phải lùi bước nhường nhịn, bị sỉ nhục khắp nơïi La Hạo nhìn Lan Hề với vẻ âm trầm, quay người rời khỏi văn phòng Lan Hè, lái xe đưa ông nội của chị Long ra khỏi biệt thự của mình. Chỉ là, trước khi trả ông lão cho chị Long, La Hạo đã nói trước mặt ông lão: “Cháu gái ông vì danh lợi, không ngại bị người khác bao dưỡng, làm kẻ thứ ba, ông lão à, ông phải lưu ý khuyên bảo cô ấy.”
Ông lão tức giận đến sắc mặt tái nhọt.
Sau đó, La Hạo đưa ông lão đến giải trí Tranh Điền, Đường Ninh mang theo An Tử Hạo và chị Long cùng đợi trong phòng nghỉ ngơi, ánh mắt của vài người chạm nhau, giọng điệu của La Hạo rất lạnh lùng: “Người đã được đưa tới mà không tổn hại sợi tóc nào rồi.”
“Tâm tình Lan tổng vẫn tốt chứ?” Đường Ninh hỏi lại La Hạo đầy thâm ý.
“Cô cảm thấy sao?”
“Đừng lại giẫm lên điểm giới hạn của tôi.” Đường Ninh chỉ nói với La Hạo như thế.
Mặc dù sắc mặt La Hạo âm trầm nhưng không nói lời mỉa mai nào, chỉ nói với Đường Ninh: “Chuẩn bị một chút, đến London đi catwalk cho buổi trình diễn mở màn của JK. Cô vẫn luôn thiếu nguồn tài nguyên quốc tế. Bây giờ cô đã chèn đuôi Lý Đan Ni như ý nguyện rồi. Vậy nguồn tài nguyên tốt nhất đương nhiên đều thuộc về cô và Hoa Uyễn.”
Đường Ninh nghe xong lời của La Hạo, cảm thấy hơi trào phúng.
Lan Hè lại có thể nghĩ tới cho cô tài nguyên?
“Tôi sẽ theo kịp tiến độ.” An Tử Hạo lập tức nói với La Hạo.
La Hạo hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu lên xe rời đi.
Đường Ninh nhìn La Hạo đi xa, đột nhiên nói với An Tử Hạo: “Mặc dù em có thể làm cho Lan Hề tức giận, nhưng không thể làm lung lay nền móng của cô ta.”
“Nhưng em đã tiêu diệt Lý Đan Ni của cô ta, ít nhất sẽ khiến Tranh Điền bị lùi lại mấy năm. Lan Hề bồi dưỡng một người mẫu cũng không dễ dàng.” An Tử Hạo trả lời.
“Vậy lần này Lan Hề hào phóng như vậy, để em đi sàn catwalk quốc tế, tại sao vậy?”
“Dù sao cũng không phải là làm cho em vừa lòng đẹp ý.” Bây giờ An Tử Hạo đã hoàn toàn không còn nghĩ tới Lan Hề từng là bạn của anh.
Đường Ninh quay đầu nhìn An Tử Hạo, không nói gì thêm. Còn chị Long lập tức tiến lên ôm lấy người thân duy nhất của cô ấy: “Ông… ông không sao chứ?”
Ông nội Long sững sờ một lúc rồi đẩy chị Long ra, vẻ mặt phức tạp và buồn bã: “Tiểu Man, ông muốn nói chuyện riêng với cháu.”
“Đi thôi, tôi đưa mọi người về.” An Tử Hạo mở cửa xe bảo mẫu ra, để ba người cùng lên xe.
Vì xe bảo mẫu đi ngang qua Khải Duyệt Đế Cảnh trước nên Đường Ninh xuống xe nghỉ ngơi trước, An Tử Hạo đưa hai người chị Long đến cửa căn hộ, lại vừa hay bắt gặp Lục Triệt xuất hiện ở tầng dưới căn hộ của chị Long vào lúc nửa đêm, dường như là cố tình đợi chị Long trở về.