Phóng viên ngóng dài cổ hồi lâu, chính là muốn biết màn kịch hay này rốt cuộc còn có thể thú vị đến mức nào.
Giữa Bạch Thu Sinh và Đường Ninh, rốt cuộc ai mới là người nói thật và ai đang không ngừng diễn kịch?
“Kể cả không phải là người đầu tư, thì cũng là các người liên kết bắt nạt xưởng nhỏ chúng tôi, không phải là vì có Hải Thụy chống lưng sao?” Bạch Thu Sinh không khỏi nhắc nhở những người có mặt, dựa vào thực lực của Hải Thụy thì muốn bịa ra chuyện thế nào cũng không phải là việc gì khó.
“Bạch Thu Sinh, nếu Hải Thụy thực sự như những gì anh nói, vậy bây giờ tôi cũng không thể còn đứng đây mà bị anh tố cáo.” Giọng nói của Đường Ninh trở nên lạnh lùng dị thường.
“Nếu không phải, vậy cô giải thích thế nào? Đến đạo diễn cũng đứng về phía cô, rõ ràng là cô thuê người hành hung.”
“Người bị ông già làm quy tắc ngầm là cô, người thuê kẻ hành hung cũng là cô. Tất cả những chuyện này cô có lười chối cũng không được!” Bạch Thu Sinh cũng làm vẻ mặt nghiêm nghị.
Trước màn tranh cãi giữa hai người, giới truyền thông nhất thời cũng không nắm chắc vấn đề, cho là chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng lúc nơi này còn đang bàn tán xôn xao, cửa phòng tiệc lại bị đẩy ra, mà lần này, người xuất hiện sau cánh cửa là một ông cụ mặc bộ vest cổ điển, mang theo ba vệ sĩ cao to lực lưỡng.
Ông ấy không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, mà nhàn nhã thong dong, cũng không giả làm người ăn xin, mặc quần áo lố lăng, mà mặc một bộ vest trông uy phong lẫm liệt.
Mà khuôn mặt lộ ra…
Đường Ninh sững sờ, tuy tuổi tác đã rất lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu ấn của nhà họ Mặc.
“Để ông già là tôi nói cho cậu biết tại sao Lão Hắc không thể làm quy tắc ngầm với Đường Ninh…” Duy An hừ lạnh, đứng lên, đồng thời chào hỏi ông cụ, sau khi hai người bắt tay, Duy An giới thiệu với mọi người: “Bạch Thu Sinh, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao ông ấy lại được gọi là Lão Hắc nhỉ?”
“Ông ấy chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Hải Thụy, ông nội của Mặc Đình chủ tịch của Hải Thụy và Đường Ninh, lão tiên sinh Mặc Vân Dương.”
“Ông Mặc chỉ hy vọng rèn giũa cháu dâu mình nên mới giả bộ làm khó. Còn Đường Ninh là cháu dâu, giặt giũ nấu cơm cho ông nội, đâu cần làm quy tắc ngầm?”
Bạch Thu Sinh sững sờ…
Sao có thể thê này?
Lúc anh ta bịa đặt lời nói dối này, chưa từng nghĩ tới hóa ra lão nhân gia còn có thân phận như vậy.
Ông ấy lại là ông nội của Mặc Đình và Đường Ninh!
Còn là thần thoại của giới giải trí.
Đột nhiên, Bạch Thu Sinh sinh ra một cỗ lạnh buốt từ đáy lòng, bởi vì anh ta cũng từng tìm gặp riêng ông Mặc, muốn liên thủ đối phó Đường Ninh, không ngờ…
“Trời ơi… đây chính là Mặc lão tiên sinh, người lập nên truyền thuyết Hải Thụy.”
“Đồn rằng kỹ năng diễn xuất của ông ấy rất kỳ diệu, thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, là người châu Á được trao nhiều giải quốc tế nhất.”
“Hóa ra ông ấy lại ẩn núp trong đoàn phim, làm phim với Đường Ninh.”
“Quy tắc ngầm? Rốt cuộc là ai truyền ra? Buồn cười như vậy…”
“Chụp nhanh lên, lại có thể dẫn được cả Mặc lão ra…”
Ông cụ Mặc nhìn chung quanh, sau đó nói với Bạch Thu Sinh: “Thế nào? Ông lão ta đây không làm quy tắc ngầm với Đường Ninh, khiến cậu thất vọng rồi à?”
Ông cụ Mặc thoạt đầu mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt Bạch Thu Sinh, vươn tay xé miếng gạc trên đầu, lộ ra trán của Bạch Thu Sinh: “Cái đầu này không hoàn hảo sao?
Sao phải dùng băng gạc che lại? Cậu giống người bị thương ở đầu? Ông lão ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm sẽ không nhìn thầu thủ đoạn của cậu sao?”
Bạch Thu Sinh đột nhiên hoảng sợ, vội che trán mình, nhưng ông cụ Mặc lại dễ dàng đè lại cánh tay anh ta, cười nói: “Cũng may cậu không phải là cháu tôi, tôi mà có mối tai họa như này, tôi sẽ bóp chét trước, tránh để làm hại nhân gian.”
“Thật không thể tin được, vết thương của Bạch Thu Sinh lại là giả?”
“Thật là đáng kinh tởm, lại giả vờ bị thương để lấy sự đồng cảm.”
“Ông nói như vậy thì đáp án có phải đã hiện rõ một một rồi không? Màn này chính là do Bạch Thu Sinh tự biên diễn?”
“Còn không phải sao? Nói bản thân và Cố Hằng không phải là quan hệ tình cảm, bị Đường Ninh tát vào mặt. Nói Đường Ninh bị quy tắc ngầm, bị Mặc lão tát vào mặt, đến cả Duy An cũng phải thay anh ta, điều này còn gì có thể nói nữa? Người tinh mắt đều có thể nhìn ra Bạch Thu Sinh đang nói dối!”
“Anh không có bằng chứng, đừng nói nhảm, tôi mới là người bị hại.” Bạch Thu Sinh vẫn một mực khăng khăng với kết luận này: “Ai trong các người có thể chứng minh tôi tự biên soạn? Tôi không thừa nhận!”
Bốp…
Một cái tát, ông cụ Mặc không chút khách khí, giống như một ông cụ chính nghĩa, thấy tên côn đồ hung ác, nhịn không được tiến lên giáo huấn vài câu.
“Không thừa nhận đúng không?”
“Có chết cũng không thừa nhận.” Bạch Thu Sinh đỏ mặt quát lớn.
Người đại diện thấy vậy, rất muốn bước lên giúp đỡ, song toàn hội trường đã bị ông Mặc khống chế, không ai dám manh động, suy cho cùng đây cũng là Bắc Đầu Thái Sơn của giới giải trí, chưa nói ông ấy là ông nội của Mặc Đình, cho dù chỉ là người sáng lập Hải Thụy, cũng đã chứng kiến sự phát triển của ngành giải trí, có một vị trí quan trọng trong ngành giới giải trí, ngay cả nhân vật của các cơ quan chính phủ cũng sẽ nễ mặt ông 3 phần.
Bốp…
Lại là một cái tát nữa, ông cụ Mặc không quan tâm người ông ấy đánh là ai, ông chỉ biết là người này cặn bã, đáng đánh chết.
“Không phục? Giờ tôi sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, ông cụ nhìn về phía vệ sĩ phía sau.
Sau đó, vệ sĩ bước ra khỏi sảnh tiệc, ngay sau đó, áp giải một người đàn ông đến mọi người, mà người này chính là tên xã hội đen đã tìm Đường Ninh bắt chuyện, và tắn công Bạch Thu Sinh.
Sắc mặt Bạch Thu Sinh đột nhiên tái nhợt, cũng hoàn toàn quên giãy dụa…
Anh ta thật sự không ngờ rằng ông cụ lại trực tiếp bắt được người!
Mọi người đều nhìn vào mặt tên xã hội đen, vội hướng *Có chết cũng không thừa nhận.” Bạch Thu Sinh đỏ mặt quát lớn.
Người đại diện thấy vậy, rất muốn bước lên giúp đỡ, song toàn hội trường đã bị ông Mặc khống chế, không ai dám manh động, suy cho cùng đây cũng là Bắc Đầu Thái Sơn của giới giải trí, chưa nói ông ấy là ông nội của Mặc Đình, cho dù chỉ là người sáng lập Hải Thụy, cũng đã chứng kiến sự phát triển của ngành giải trí, có một vị trí quan trọng trong ngành giới giải trí, ngay cả nhân vật của các cơ quan chính phủ cũng sẽ nẻ mặt ông 3 phần.
Bốp…
Lại là một cái tát nữa, ông cụ Mặc không quan tâm người ông ấy đánh là ai, ông chỉ biết là người này cặn bã, đáng đánh chết.
“Không phục? Giờ tôi sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, ông cụ nhìn về phía vệ sĩ phía sau.
Sau đó, vệ sĩ bước ra khỏi sảnh tiệc, ngay sau đó, áp giải một người đàn ông đến mọi người, mà người này chính là tên xã hội đen đã tìm Đường Ninh bắt chuyện, và tắn công Bạch Thu Sinh.
Sắc mặt Bạch Thu Sinh đột nhiên tái nhợt, cũng hoàn toàn quên giãy dụa…
Anh ta thật sự không ngờ rằng ông cụ lại trực tiếp bắt được người!