“Mặc tổng, đã tóm được một số tin tức liên quan đến mẹ Đường, đã gửi đến mail của anh rồi, có thể xem thử.”
Mặc Đình không nói thêm một chữ nào với Phương Dục, trực tiếp cúp điện thoại đăng nhập vào mail, nhìn thấy tin tức Đường Huyên chuẩn bị được phóng viên tuyên dương tung ra ngoài, đôi mắt anh lập tức trở nên lạnh giá và sắc bén.
“Sao vậy?” Đường Ninh thấy thần sắc của Mặc Đình có chút khác thường, lập tức hỏi.
“Chút nữa gặp mặt, còn có món nợ mới phải tính.” Mặc Đình đưa điện thoại cho Đường Ninh xem.
Đường Ninh tiện tay lật ra xem, rồi gật đầu.”
Địa điểm mà Đường Huyên hẹn gặp mặt là ở một quán cà phê có tên Moon, đồng thời còn mời giới truyền thông và hẹn cả phóng viên.
Chỉ thấy cô ta mặc trên người một bộ đồ vest công sở nhỏ nhắn màu trắng, mang theo sự mạnh mẽ và giỏi giang lão luyện vốn có của một nữ cường nhân, như thể cô ta đang thổi còi chiến thắng vậy.
Trước khi Đường Huyên trở thành giám đốc điều hành, Đường gia rất ít khi lộ diện trước mặt giới truyền thông, cả đời của ông cụ tận tụy, chuyên tâm kinh doanh sự nghiệp nước hoa, làm rạng danh bảng hiệu trăm năm, đến nay ngay cả người phát ngôn cho nhãn hiệu cũng chưa từng mời qua, có thế nhưng có thể thấy rõ, Đường Huyên muốn đi một con đường tiên phong để khai thác phát triển.
Vì vậy, cô ta hẹn gặp Đường Ninh như thế này cũng có mục đích mượn thế tuyên dương địa vị bản thân.
10 giờ sáng, Đường Ninh thong dong mà đến, bước vào sảnh của quán cà phê thì nhìn thấy Đường Huyên, sắc mặt không khỏi lạnh lùng nghiêm nghị.
Hai chị em hoặc ít hoặc nhiều cũng có mấy phần giống nhau, thế nhưng họ lại khác hẳn không giống nhau, Đường Huyên thì phô trương kiêu ngạo, tựa như một cành hoa hồng có gai, xinh đẹp mà tràn đầy ngang ngược.
Đường Ninh điềm tĩnh, nhưng giữa vùng trán lại ẳn chứa sự lạnh lùng, bề ngoài thì thấy là vô hại, nhưng trên thực tế lại ngám ngầm nhẫn nại phía sau, mang theo một con dao cực kỳ sắc bén.
Một người là nổi, một người là chìm.
“Cô đến rồi…” Đường Huyên nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện, trong mắt vẫn ẩn chứa sự đó ky.
Dựa vào cái gì mà một đứa con của tiểu tam, lại có thể gả cho đề vương của giới giải trí, gả cho một người đàn ông ưu tú như thế chứ.
Còn cô ta…
Lại chỉ có thể dựa vào sự lăn xả, có gắng của bản thân, để giành được mọi thứ của Đường gia.
Có lẽ là có chút cố ý, toàn bộ quần áo và trang sức Đường Ninh mặc trên người đều là bản giới hạn trên toàn cầu, đặc biệt là chiếc túi xách cô đang cầm…
Trước khi Đường Ninh vẫn chưa xuất hiện, những phóng viên được mời riêng cảm thấy Đường Huyên quả thật là xuất thân danh giá, các cử chỉ động tác của cô ta đều toát vẻ thanh nhã.
Thế nhưng, sau khi Đường Ninh xuất hiện, bọn họ mới biết rằng cái được gọi là “núi cao còn có núi khác cao hơn”.
Đường Ninh một người mẫu 9 năm, không phải là uỗng phí…
Cho dù chỉ là đi qua ngồi bên cạnh Đường Huyên thôi, Đường Huyên cũng vì điều này mà lu mờ…
Cho dù là đóa hoa hồng đỏ thắm kiều diễm, cũng bị đè bẹp mắt không còn rực rỡ nữa!
“Đều đã đến rồi, chụp một tắm hình chung với nhau đi.”
“Không cần nóng vội.” Đường Ninh lấy điện thoại ra kéo đến tin tức mà Hải Thụy đã tóm được sáng nay, đưa cho Đường Huyên xem: “Cô có muốn giải thích trước một chút không, đây là cái gì?”
Đường Huyên nhận lấy điện thoại vừa xem qua một cái sắc mặt liền thay đổi.
“Nếu chỉ là tin tức nhảm nhí, thì rất khó để qua mặt được mạng tin tức của Hải Thụy, lần sau khi cô làm những chuyện này, có thể động não trước không?” Dáng vẻ Đường Ninh giống như đang xem trò cười nhìn Đường Huyên: “Tôi đã ở trong cái giới này 9 năm rồi, Đường Huyên, loại người nào tôi cũng đều gặp qua rồi, tôi không muốn chơi cái trò hạ đẳng như vầy với cô đâu.”
“Hôm nay cô đến, chẳng phải muốn khoe khoang với tôi là cô đã trở thành giám đốc điều hành của Đường Thị hay sao?” Đường Ninh lấy lại điện thoại xong thì chuyển chủ đề: “Còn nữa, coi thường thân phận người mẫu của tôi, mà lại muốn mượn danh tiếng của tôi để thế giới bên ngoài biết rằng Đường huyên cô đã quản lý Đường Thị?
Tôi đoán không sai chứ?”
Phóng viên nghe những lời Đường Ninh nói, đột nhiên không biết có nên tiếp tục ghi hình hay không.
“Sức khỏe ông không tốt, vì vậy tôi sẽ không lấy chuyện này để đi làm phiền ông, nhưng mà…tôi đã từng nói, sức nhẫn nhịn của tôi đối với tôi sớm đã đến mức cực hạn rồi.”
*Vì vậy, tôi đã giúp cô nỗi rồi…”
“Người chị tốt như cô thế này, chắc đã được mọi người biết rõ rồi!”
“Cô có ý gì?” Đường Huyên ánh mắt phòng bị nhìn Đường Ninh.
*Đợi chút nữa, thì cô sẽ biết thôi.” Đường Ninh điềm tĩnh ung dung, đây chính là thái độ trước sau như một của cô.
Phải lập tức rời khỏi Thịnh Kinh để đi nước ngoài đóng phim, tuy là cô không nhận người mẹ ruột đó của Đường gia, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để cho Đường Huyên ức hiếp mẹ Đường bất cứ điều gì, trong tình huống thế này, chẳng qua cô chỉ muốn nhắc nhở Đường Huyên, tốt nhất là nên an phận.
“Tôi còn phải tham gia nghỉ thức khai máy, không nán lại cùng cô thêm được nữa, cô tự mình thu xếp cho ổn thỏa đi.” Nói xong, Đường Ninh đứng dậy, đồng thời đội nón và kính đen lên rồi rời khỏi quán cà phê dưới sự yểm hộ của Hàn Ninh Nhi ở cửa.
Đường Huyên có chút hoảng loạn, bởi vì đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra, cô ta nhìn không thấu được Đường Ninh dù là một chút.
Thế nhưng cũng chính bởi vì loại cảm giác thất bại này, khiến cho nỗi hận của cô ta đối với Đường Ninh…
Càng sâu đậm!
“Đường tổng, còn muốn tiếp tục quay nữa không?”
“Thu dọn đi, còn có cái gì đáng quay nữa chứ?” Nói xong, Đường Huyên đứng dậy, hôm nay mục đích gì cũng đều không đạt được, còn bị Đường Ninh giáo huấn cho một trận.
Thế nhưng, lúc Đường Huyên chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, đột nhiên có phóng viên tuôn vào cửa chính của quán cà phê trực tiếp vây quanh Đường Huyên: “Đường tiểu thư, nghe nói cô lăng nhục mẹ kế của cô, hơn nữa vì đoạt quyền, còn chủ động làm lộ ra chuyện xấu của gia đình, có chuyện này sao?”
“Nghe nói cô còn bức ép mẹ kế đi đến bước tự sát, có phải là sự thật không?”
“Đường tiểu thư…”
“Các người tránh ra.” Đường Huyên bị chắn hết đường đi, lộ ra vẻ hoảng loạn nhéch nhác dưới ống kính đen nhòm.
Cũng bởi vì chưa có kinh nghiệm đối mặt với truyền thông như thế này, Đường Huyên trước mặt công chúng, hoàn toàn mắt đi phong thái thường ngày…
Bên ngoài quán cà phê, Đường Ninh ngồi trong chiếc xe chuyên dụng, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Đường Huyên, cong môi cười một cách nhạt nhẽo.
“Thật là đáng đời.” Hinh Nhi cũng cảm thấy sảng khoái, hơn nữa còn cảm thấy Đường Huyên rất không biết lượng sức mình. Các phương diện khác, trước tiên sẽ không bình luận gì, nhưng lấy chuyện muốn lợi dụng đại chúng, Đường Ninh đã lăn lộn trong cái giới này 9 năm rồi, hiểu rất rõ kỹ xảo trong đó, nhưng Đường Huyên, cô ta vậy mà lại đến để gây hắn sao?
“Đã đến như thế này, cô ta chắc sẽ hiền lành một thời gian, không dám tùy tiện làm gì với bác gái rồi đúng chứ?”
Bởi vì Đường gia chỉ cần có sự thay đổi nào, thế giới bên ngoài sẽ không trách được việc liên tưởng đến tát cả mọi thứ của mẹ Đường với Đường Huyên.
“Nếu như cô ta thông minh, vì để xoay chuyển lại hình tượng, nên cố gắng đối xử thật tốt với bác gái mới đúng.” . Tiên Hiệp Hay
Đường Ninh nhìn Hàn Hinh Nhi, phát hiện ra cô ấy quả thật là phải làm bên quản lý quan hệ công chúng, những thứ mà chị Long không hẳn có thể nghĩ đến này, cô ấy lại có thể nghĩ một chút là thầu.
“Vấn đề chính là ở đây, cô ta chẳng thông minh gì cả.”
Vì vậy, cách này cũng không thể thật sự khiến cho địa vị của mẹ Đường có sự thay đổi ở Đường gia. Thế nhưng, đó là sự lựa chọn cá nhân…mà từ rất nhiều năm trước, cô đã suy nghĩ thật thấu đáo rồi.
Bắt luận như thế nào, Đường gia, cô không muốn lại tiếp tục bị tiêm nhiễm nữa, bởi vì cô có mục tiêu mới của bản thân, đó chính là trở thành Ảnh hậu.
Thế nhưng có chút rắc rối, và cũng chẳng phải điều cô muốn tránh là có thể trốn tránh được, chẳng hạn, nếu như: để Đường Huyên biết rằng ông cụ đã lập xong di chúc trong âm thầm, và cô ta sẽ có cảm tưởng như thế nào khi quyền hành đều giao hét về tay Đường Ninh?
“Sau khi làm nghỉ thức khai máy, thì trực tiếp xuất phát, chị có muốn gặp qua Mặc tổng một lần không?” Hàn Hinh Nhi hỏi Đường Ninh.
“Gặp rồi vẫn phải lìa xa…” Đường Ninh than thở một tiếng.