Các phóng viên và người hâm mộ cũng đã từng khen ngợi Đường Ninh không tranh chấp gì với người khác, nhưng hiện tại, theo ý kiến của họ, sự yên lặng và yên tĩnh của Đường Ninh chỉ là vỏ bọc bên ngoài để tính kế sau lưng.
Họ ghét một Đường Ninh như vậy, hận không thể xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của cô, để cô ấy cút khỏi tầm mắt của mọi người, và cho cô ấy biết sức mạnh khủng khiếp của sự giám sát của công chúng.
Phương Dục biết nhóm người phía dưới đang suy nghĩ như thế nào, nên… sau khi nhìn xung quanh khán giả một vòng, tiếp tục nói với mọi người: “Từ hôm nay trở đi, Đường Ninh chính là một nghệ sĩ dưới trướng của Hải Thụy. Nhưng tôi biết rằng bên ngoài có rất nhiều tranh cãi về Đường Ninh. Nếu hôm qua tôi đã nói về điều này rồi, vậy thì hôm nay, tôi sẽ làm thỏa mãn sự tò mò của giới truyền thông và người hâm mộ. Chẳng phải mọi người đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi để hỏi Đường Ninh sao?
Vậy bây giờ… “
“Cô ấy đây rồi, các bạn có thể đặt câu hỏi, nhưng tôi có một điều kiện, từng người đặt câu hỏi một.”
Hầu hết các phóng viên đều liệt kê dày đặc các câu hỏi trong sổ tay của họ để chờ được hỏi, hận không thể trực tiếp lấy quyển danh mục câu hỏi làm quyễn bài tập và để Đường Ninh viết tất cả câu trả lời ra đó.
“Tôi muốn mời cô Đường kể cho chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện về vụ việc của Hàn Hinh Nhi.”
Phóng viên biết rằng Phương Dục là một người đã nói là làm, VÌ vậy lần này họ ngoan ngoãn hơn, chỉ đặt một câu hỏi, nhưng lại yêu cầu Đường Ninh kể ra toàn bộ từ đầu đến cuối về sự việc của Hàn Hinh Nhi.
Đường Ninh liếc nhìn Phương Dục, Phương Dục gật đầu với cô, ra hiệu cô thả lỏng, tự nhiên trả lời, không sao cả.
Đường Ninh thu ánh mắt lại, đối diện với các phóng viên, thậm chí đối mặt với cả
Chương trình phát sóng trực tiếp, đối diện với khán giả, bắt đầu nói: “Quả thật tôi đã từng hứa ghép thận cho Hinh Nhi, nhưng sau khi chấm dứt hợp đồng với Thiên Nghệ, Hinh Nhi không hề liên lạc với tôi. Tôi cũng chỉ biết bệnh tình Hinh Nhi trở nặng cùng lúc với mọi người. Đây chính là toàn bộ câu chuyện. “
“Cô nói dối. Theo lời nói một người bạn thân của Hàn Hinh Nhị, cô ấy đã liên lạc với cô rất nhiều lần, nhưng cô đã nhiều lần vũ nhục cô ấy, thậm chí còn rủa Hinh Nhi chết đi.”
Trước sự phản bác đanh thép của phóng viên, Đường Ninh bật cười: “Bạn thân của Hinh Nhi? Cô đã xác nhận chưa? Cô đã gặp người ta chưa?”
Phóng viên sửng sốt một chút, đột nhiên không nói nên lời: “Nhưng rõ ràng cô đã đồng ý với Hàn Hinh Nhi là cứu người ta, nhưng giờ Hàn Hinh Nhi đã chết!”
“Cô đã có thể nói ra những lời này, tôi nghĩ tôi có tát cô một bạt tai thì cũng không có gì quá đáng cả.” Giọng nói của Đường Ninh vô cùng lạnh lùng: “Vị phóng viên này, cô nghe tin từ đâu mà biết được Hàn Hinh Nhi đã chết? Nếu cô không điều tra chân tướng mà tùy ý nói ra hai từ “đã chết” này, vậy thì cô đã thi để lầy chứng chỉ tư cách nghề nghiệp kiểu gì vậy? Nếu sau khi điều tra mà cô vẫn nói Hàn Hinh Nhi đã chết, thì tôi nghĩ cô quả thực có một trái tim tàn nhẫn và độc ác. “
“Đường Ninh, Hàn Hinh Nhi đã mát tích rồi, lẽ nào cô không biết? Là cô cố ý xử lý thi thể để che đậy hành vi phạm pháp của mình đúng không?”
Sau khi nghe những lời này, Đường Ninh mới biết chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bên ngoài đã truyện miệng biến cô thành loại người như thế nào.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, Hàn Hinh Nhi chưa chết.”
“Cô có chứng cứ gì? Đem chứng cứ ra đây đi?”
“Nếu tôi có thể đưa ra bằng chứng, cô có quỳ xuống xin lỗi không?” Đường Ninh đột nhiên hỏi nữ phóng viên hung hăng ép người kia.
“Quỳ? Cô có thấy mình quá đáng quá không? Đường Ninh?”
Đối phương cười mỉa mai, cho rằng Đường Ninh đang kể một câu chuyện tiếu lâm.
“Tôi quá đáng? Cô có bao giờ nghĩ đến việc những tin đồn mà cô tung ra sẽ ảnh hưởng đến tôi như thế nào không? Tôi cứ phải để im cho mấy người hủy hoại danh tiếng của tôi như vậy sao?”
“Được, chỉ cần cô đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ quỳ.”
Bao nhiêu người tại đây đã nghe thấy và chứng kiến cảnh này.
Đường Ninh và Phương Dục nhìn nhau, sau đó để Viên Viên đầy Hàn Hinh Nhi từ cửa chính vào sảnh tiếp tân và xuất hiện trước mặt mọi người.
Hàn Hinh Nhi nhìn những người này, nhìn những người này đang bám riết lấy Đường Ninh, rất lớn giọng nói: “Tôi chính là Hàn Hinh Nhi.” Sau đó, cô còn lấy ra tài liệu liên quan của mình, bởi vì Phương Dục biết, nhóm phóng viên này sợ thiên hạ thái bình đến nhường nào.
Phóng viên truyền thông nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện ở sảnh, vẻ mặt bắt đầu trở nên kinh ngạc, không phải nói là là mắt tích sao? Không phải là Đường Ninh đã xử lý cô ta rồi sao?
“Đúng là thế giới lớn thật, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Chẳng qua tôi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật vì bệnh tật thôi, mà tỉnh dậy đã nghe nói mình chết rồi, truyền thông bây giờ đều không có não hết rồi hả?”
Sự xuất hiện của Hàn Hinh Nhi thực sự gây bất ngờ cho cánh phóng viên.
Người trong cuộc cứ như vậy mà xuất hiện?
Đây có thực sự là Hàn Hinh Nhi không?
Hàn Hinh Nhi thấy mọi người đều đang mắng mỏ, mà mình lại là fan hâm mộ Đường Ninh, nên trực tiếp bảo Viên Viên đỡ mình đứng lên và nói với mọi người có mặt: “Bây giờ tôi thực sự rất tức giận, các người bị điên à? Tôi chết rồi, sao tôi lại không biết? Hàn Hinh Nhi tôi cần mấy người nhà báo các anh đòi công bằng từ bao giờ đấy?”
“Ta nói các người biết, Đường Ninh chưa bao giờ nợ tôi một quả thận. Nếu các người đã bác ái, thánh mẫu như vậy, vậy thì cho tôi một quả thận đi, thấy sao?”
“Còn về “người bạn” của tôi, chính là do tổng giám đốc La Hạo của giải trí Tranh Điền đã tạo ra thi phi để hãm hại Đường Ninh.
Chẳng phải các người cần bằng chứng sao? Vậy thì tôi sẽ đưa ra bằng chứng cho người xem.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi lấy thứ trong tay Viên Viên, chính là bằng chứng mà Lục Triệt thu thập được từ trong tay y tá đưa ra cho mọi người xem.
Một đoạn ghi âm, và những bức ảnh chụp trộm, cũng với thông tin liên lạc của La Hạo và tài khoản ngân hàng của y tá.
Các phóng viên truyền tay nhau để xem, và cuối cùng, được Phương Dục phát lên màn hình lớn sau lưng anh…
Sự việc đã rõ ràng, tất cả đều là kế hoạch của La Hạo, còn tất cả đám truyền thông đều bị dắt mũi…
“Tôi không biết những người tung tin đồn rằng tôi đã chết có dụng ý xấu như thế nào, tôi chỉ biết rằng các phương tiện truyền thông các người đều là đồng phạm trong việc này.” Hàn Hinh Nhi gay gắt nói với giới truyền thông: “Nếu mọi người cảm thấy bản thân vẫn còn biết hai chữ “nhục nhã” viết như thế nào, vậy thì sau hôm nay, hẳn là sẽ không có mặt mũi nào mà làm phóng viên nữa nhỉ?”
“Tất nhiên, những kẻ mặt dày trơ trến sẽ tiếp tục cầm máy ảnh làm hại người khác.”
“Tôi … Hàn Hinh Nhi vẫn chưa chết, và Đường Ninh cũng chưa bao giờ làm ra mấy chuyện mà mọi người đã nói, và cũng chưa bao giờ quên tình trạng bệnh tình của tôi. Cô ấy đã tìm được một quả thận phù hợp cho tôi, và tôi cũng sẽ phẫu thuật sớm thôi. Cô ấy có tốt không, tôi rõ hơn mọi người, nếu các người còn tiếp tục lấy chuyện này ra để làm tổn thương đến Đường Ninh thì tôi sẽ phối hợp với giải trí Hải Thụy tố cáo đám truyền thông ác độc các người.”
“Lúc đó các người sẽ tự gánh chịu mọi hậu quả”.
“Nếu mọi người không thể kiểm soát được cái miệng của mình, thì hãy để pháp luật quản.”
Phương Dục nhìn Hàn Hinh Nhi đầy vẻ tán thưởng, nếu đứa trẻ này khỏi bệnh, thì anh có thể sẽ cân nhắc lôi kéo cô về làm người mẫu trẻ tiếp theo, vì những lời này, anh mới chỉ nói một lần mà Hàn Hinh Nhi đã nhớ hết.
Nghe được lời cảnh cáo của Hàn Hinh Nhi, giới truyền thông đột nhiên ngừng bàn tán, còn phóng viên vừa rồi đỏ bừng mặt, bởi vì cô ta đã đồng ý quỳ xuống xin lỗi Đường Ninh!
Bây giờ, cô ta chỉ hy vọng rằng Đường Ninh nhanh chóng quên đi hết chuyện này, cô ta không muốn xấu hỗ trước mặt mọi người…
Phương Dục lại nhớ rất rõ: “Bạn phóng viên cầm thẻ số 29, bạn còn nhớ chuyện bạn vừa đồng ý với Đường Ninh không?”