Đường Ninh đặt Mặc Đình lên giường, đang muốn mở nước để tắm cho anh, nhưng Mặc Đình đột nhiên lại túm chặt lấy cánh tay cô, rồi dùng sức kéo cô vào lòng mình.
“Cả người toàn mùi rượu, đi tắm trước đã.”
Mặc Đình chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ninh: “Không phải em nói, muốn nhìn thấy bộ dạng say rượu của anh sao?” . Chuyên trang đọc truyện ( TRÙMT RUYỆN.ne t )
“Anh say chỗ nào chứ?” Đường Ninh đánh vào ngực anh: “Có điều, tửu lượng của anh sao lại có thể tốt đến như vầy chứ? Cả đám người đều bị anh chuốc say hết rồi.”
“Bởi vì anh không thể say.” Mặc Đình nghiêm túc nói.
Một câu không thể say thôi, trong chốc lát làm cho Đường Ninh cảm nhận được sự chua xót của Mặc Đình.
Đã từng trải qua, khi Mặc Đình chưa đủ phe cánh, anh cũng phải uống rượu để bàn việc hợp tác, nếu như không thể giữ được sự tỉnh táo…Đường Ninh không dám nghĩ tới.
“Đi tắm đi…”
“Nhưng em có thể xem như anh say rồi.” Mặc Đình dang rộng tứ chỉ, làm ra bộ dạng để cho cô tùy ý xâu xé anh.
“Em vẫn muốn anh tỉnh táo, ôm em, kể chuyện cho em nghe.”
“Nhưng anh thì muốn muốn làm chuyện khác hơn…” Nói xong, Mặc Đình từ trên giường ngồi dậy, ôm Đường Ninh vào lòng: “Đã là uống rượu góp vui, vậy thì không nên phụ lòng căn phòng tốt như vậy ở đảo Bali chứ.”
Ngày hôm sau, là đại hôn của Hoắc Thanh Thanh và Phương Dục, vì đôi bên đều không có trưởng bối, nên tất cả đều rất đơn giản.
Như thế tính ra, Đường Ninh chính là người nhà cô dâu duy nhất của Hoắc Thanh Thanh.
Tiểu Duyệt Nhi làm hoa đồng (*), đương nhiên thân phận của con bé vẫn không công bố ra bên ngoài, không liên quan đến chuyện người lớn có dũng cảm hay không, chỉ là vì không muốn bé con nhận được sự chú ý ở độ tuổi này.
Trong phòng tân hôn, Hoắc Thanh Thanh đã mặc lên người một chiếc đầm Soiree (*) trắng ôm ngực, vì không thích thiết kế bồng bềnh, vì vậy vạt dưới của thân đầm là theo kiểu váy xếp ly, luôn kéo lê trên mặt đất.
“Thấy thế nào?” Hoắc Thanh Thanh đứng trước gương thử trang phục, hỏi Đường Ninh.
“Rất đẹp…”
“Có ngưỡng mộ không nào?” Hoắc Thanh Thanh chuyển động thân váy, một nụ cười hiện ra nơi khóe miệng.
Đường Ninh không nhận câu hỏi của cô ấy, mà còn nhận lấy khăn che mặt trong tay của thợ trang điểm phủ lên giúp Hoắc Thanh Thanh: “Sau này, đã trở thành người có gia đình rồi, cũng đừng vì tớ mà đánh nhau với người khác rồi đắc tội với quan to mặt lớn nào nữa đó.”
Hoắc Thanh Thanh bật khóc sau tấm khăn che mặt, khóc không thành tiếng: “Tớ sẽ rất hạnh phúc.”
“Nhất định.” Nước mắt Đường Ninh cũng lăn dài.
Chẳng mấy chốc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là nhà trai sang đón dâu, vì không có cha mẹ trưởng bối, nên hai người trực tiếp đi đến hiện trường hôn lễ trên bãi biển.
Hoắc Thanh Thanh thậm chí còn không tìm phù dâu nữa…
Tiếp theo đó, cửa phòng được mở ra, Phương Dục toàn thân mặc một bộ vest màu xám nhạt, tay càm một bó hoa hồng càm tay màu trắng và hồng phấn đan xen nhau, chậm rãi bước đến trước mặt của Hoắc Thanh Thanh, quỳ một gối xuống đất: “Chúng ta kết hôn rồi…”
Hoắc Thanh Thanh cầm lấy bó hoa hồng trong tay Phương Dục, sau đó kéo anh đứng dậy, hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, giống như trên thế giới không có người nào khác nữa vậy.
Nghỉ thức của hôn lễ rất đơn giản, thế nhưng điều này cũng không thẻ hiện rằng Phương Dục không xem trọng Hoắc Thanh Thanh.
Hoa tai và vòng cỗ đều là hàng loạt sản phẩm của Tiffany Victoria Supreme cao quý, hình thoi lục giác hình bông tuyết được đính đầy kim cương trắng bên trên.
Chiếc váy cưới cao cấp được đặt làm riêng của T&H, trị giá lên đến con số hàng triệu nhân dân tệ, là một chiếc váy đẹp nhất trong phiên bản giới hạn trên toàn cầu.
Giày là đôi giày cao gót màu bạc kết bướm của Rene Caovilla, có tin đồn rằng đây là thương hiệu được Hoàng gia Anh thường xuyên lui tới…
Anh ấy gần như đem toàn bộ tâm tư của mình đặt hết lên người cô dâu, làm cho người ta cảm nhận được từ tận đáy lòng anh rất xem trọng Hoắc Thanh Thanh.
Tại hiện trường hôn lễ trên bãi biển, cửa hạnh phúc được quấn bằng hoa tươi, đặt giáp ranh với nước biển, như hợp nhất thành một với cả thế giới vậy.
Trên con đường quanh co đi đến hạnh phúc ấy, toàn bộ trải đầy những cánh hoa hồng màu hồng phán.
Dưới sự chú ý quan sát của quan khách, Hoắc Thanh Thanh được một trưởng bối của Hải Thụy thay cha cô đưa cô đến trước mặt của Phương Dục, nhìn thấy cảnh này, Đường Ninh không kìm nổi cúi đầu nói với Mặc Đình: “Nếu cha mẹ của Thanh Thanh vẫn còn, chắc sẽ rất vui mừng thôi?”
“Nếu như là cha mẹ của em, thì sẽ vui mừng chứ? Mặc Đình hỏi lại.
Đường Ninh toàn thân trở nên cứng nhắc, thế nhưng Mặc Đình lại siết chặt vào vai cô: “Anh không nên nhắc đến…”
Đường Ninh cởi mở lắc đầu.
Hôn lễ đang được diễn ra trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, còn lúc này, có một blogger trên mạng tên là Candy đã đăng một bài blog giãm đạp Nhạc San San, trong bài viết cố hết sức dùng các loại từ ngữ chửi rủa đối với phụ nữ để gắng sức nhục mạ sở trường của Nhạc San San.
Còn cư dân mạng đã đi sâu vào tìm hiểu, thì phát hiện ra trong những nội dung mà cô ấy đăng trước đây, đa phần đều là ca ngợi Đường Ninh, là một fans hâm mộ của Đường Ninh không chút che đậy.
Ngay khi bài viết này được đăng lên, fans hâm mộ Nhạc San San chịu phải sự khiêu khích, lập tức hùa nhau công kích lại nhóm fans hâm mộ của Đường Ninh.
Sao có thể đánh đồng giới người mẫu và giới điện ảnh truyền hình với nhau được chứ? Fans hâm mộ của Nhạc San San, lập tức hoàn toàn áp đảo fans hâm mộ của Đường Ninh.
“Đường Ninh là cái thá gì? Bọn fans của cô ta vậy mà lại hung hăng càn quấy như vậy!”
“Hải Thụy mà không xin lỗi với San San của chúng tôi, chuyện này không xong với chúng tôi đâu!”
Mặc dù fans hâm mộ của Đường Ninh đã nhanh chóng giải thích rằng, tài khoản đó là bị lấy cắp, fans của Đường Ninh cũng không chấp nhận sự khiêu khích, thế nhưng fans của Nhạc San San lại chẳng hề buông tha, trên mạng còn đăng lên đề tài yêu cầu Đường Ninh xin lỗi.
Sự việc vốn dĩ chỉ là sự cấu xé nhau giữa các fans hâm mộ, thế nhưng sự việc lại nhanh chóng thăng cấp, vì fans của Đường Ninh đã hẹn đánh nhau với fans của Nhạc San San, cuối cùng fans của Nhạc San San phải nhập viện…
Chuyện này gây ra chắn động cực lớn trong giới giải trí…
Một khi loại fans bạo lực này hình thành, không nghỉ ngờ gì nữa đây là vết nhơ lớn nhất của người nghệ sĩ, huống hồ bản thân Đường Ninh chính là người dễ bị vướng những điểm đen này.
Lúc này, Lục Triệt đang trấn thủ ở Hải Thụy, phát hiện sự việc lan truyền quá nhanh chóng, anh lập tức gọi điện thoại cho Mặc Đình, đồng thời ngay tức khắc khởi động đề án Pr.
“Tổng giám đốc, có chuyện rồi.” Lục Triệt lo lắng nói với Mặc Đình: “Nhạc San San cũng vừa điện thoại cho Hải Thụy thông qua đoàn phim, nói là muốn bỏ diễn, thế nhưng cảnh phim của cô ta sắp hoàn thành rồi.”
Ánh mắt của Mặc Đình khẽ tối sầm lại, sau đó mở tin tức ra xem.
Đường Ninh phát hiện ra sắc mặt của Mặc Đình có chút không đúng, đang định mở miệng hỏi nhưng Mặc Đình lại tỏ ý kêu cô tiếp tục dự lễ, anh ra ngoài gọi điện thoại trước.
Lâm Xung vẫn luôn trốn trong chỗ tối làm việc, nhìn thấy Mặc Đình một mình đứng dậy, sắc mặt cũng có nhiều thay đổi. Tiếp theo đó, anh ta nhìn thấy Đường Ninh cũng đứng lên, tìm được Mặc Đình ở một nơi vắng lặng.
“Có phải là có chuyện gấp không?”
“Không có…” Mặc Đình trả lời: “Anh sẽ xử lý.”
Đường Ninh không tin, cầm lấy điện thoại đọc được tin hot, cũng không quan tâm đến bản thân mình, mà trực tiếp hỏi Mặc Đình: “Nhạc San San muốn bỏ diễn sao? Vậy bộ phim phải làm thế nào?”
“Đồ ngốc này, chuyện nên nghĩ lúc này không phải là nghĩ cho bản thân em sao?” Mặc Đình hoàn toàn hết cách với cô.
“Nhạc San San vẫn chưa dừng tay, đúng chứ?” Đường Ninh nói một cách rõ ràng: “Vậy thì không cần niệm tình nữa…đã từng cho cô ta cơ hội rồi.”
“Anh về nước trước để xử lý, em trở lại tiệc cưới đi…”
*Em đi cùng với anh.” Trên mặt Đường Ninh không hề có bắt cứ sự tức giận nào khi bị chửi bới, vì cô rất hiểu, chuyện này đối phương là đang nhắm vào Mặc Đình.
Là muốn đoạt quyền từ trong tay Mặc Đình…
Đoạt quyền?
Truyen one chúc cả nhà vui khỏe đợt dịch nhé! Hôm nay cập nhật đến đây, chương tới nhóm xin giới thiệu truyện đang hot nhé! không phải lỗi đâu nhé cả nhà!