Ánh mắt An Tử Hạo cũng có chút phức tạp, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi sẽ làm tốt những gì nên làm…”
“Đường Ninh, tôi cũng không ép cô, nhưng cô phải suy xét kỹ…”
“Không cần phải suy xét, nếu bị bại lộ, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Chúng tôi… không thể tách rời.” Đường Ninh nói một cách nghiêm túc, giọng điệu kiên định và không cho nghỉ ngờ.
Lan Hề như có vẻ đang suy ngẫm gì đó, nhìn Đường Ninh một cái, cuối cùng nở nụ cười: “Vậy thì thả lỏng đi. Đúng rồi, tin tức của Hải Thụy, mọi người đều xem rồi chứ?” Lan Hề cầm lấy rượu vang đỏ, rót đồng thời cho hai người: “Hai siêu sao quốc tế, đối với Hải Thụy, tổn thát lần này thật không nhỏ.”
Nghe thấy hai chữ Hải Thụy, ánh mắt Đường Ninh trở nên sâu hơn, nhưng chỉ cụng li với Lan Hà, không nói gì.
“Đường Ninh, nói thật thì, trước kia cô đã từng nghĩ tới việc đi Hải Thụy chưa?”
Chị Long đứng ở một bên, muốn cười mà không dám cười, Đường Ninh có cần đi không? Bản thân cô ấy là phu nhân của chủ tịch Hải Thụy, vốn đã được hưởng một nửa cỗ phần trong tay Mặc Đình.
“Hải Thụy không phải là nơi tôi muốn đi là có thể đi…” Đường Ninh biết rõ Mặc Đình quản lý nghiêm ngặt như thế nào. Đối với Hải Thụy, một người mẫu như cô có ở khắp mọi nơi, căn bản không đáng nhắc tới.
“Tôi rất muốn đi Hải Thụy… muốn… mò ra chỗ phu nhân chủ tịch để ngồi vào.” Lan Hề cười. Thật ra lời nói có ba phần đùa giỡn, bảy phần thật tình, nhưng Mặc Đình khó gần quá, căn bản là không cho bắt kỳ phụ nữ nào cơ hội.
Đương nhiên không có cơ hội…
Vợ chính thức của người ta hiện đang ở ngay trước mặt cô.
Đường Ninh liếc nhìn chị Long, tỏ ý cô ấy đừng biểu hiện quá nhiều, trong lòng chị Long không muốn, lè lưỡi với Đường Ninh.
Sau khi gặp Lan Hè, An Tử Hạo phụng mệnh đưa Đường Ninh về nhà: “Sống ở đâu?”
“Khải Duyệt Đế Cảnh.” Đường Ninh nói, thấy An Tử Hạo khởi động xe, cô lại nhắn mạnh một câu: “Đừng quên điều anh đã hứa với tôi, sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi.”
“Cô đừng cảnh giác như vậy…” An Tử Hạo bắt lực: “Tôi đã đồng ý thì đương nhiên sẽ làm được, nhưng Dương Tịnh và La Tử Hạo không phải đèn cạn dầu. Tôi chỉ muốn có sự chuẩn bị tâm lý.”
“Hai người đó đã bí mật gài rất nhiều cạm bẫy cho Đường Ninh, nhưng lần nào cũng không thành công.” Chị Long hừ nhẹ: “Coi Đường Ninh của chúng ta dễ bắt nạt à?”
Đây cũng là điều mà An Tử Hạo đánh giá cao Đường Ninh, cho dù bị Dương Tịnh và La Hạo bao vây nhiều tầng cũng không hề bị trần áp, ngược lại độ nỗi tiếng càng tăng thêm.
“Họ nợ tôi cũng không ít…”
Đường Ninh từ bên ngoài biết được chuyện của An Tử Hạo và Vân Hinh, cũng biết trước đây anh ấy và Dương Tịnh có quan hệ rát tốt, về phần ân oán trong đó thì chỉ có họ biết.
“Hãy chuẩn bị tốt cho buỏi lễ ký kết.”
Đường Ninh gật đầu, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, Dương Tịnh không chỉ rêu rao kêu gào trước mặt cô một lần, cô tuyệt đối không để Dương Tĩnh sống dễ chịu, còn có La Hạo nữa…
Rắc rối ở đêm từ thiện, còn có những cạm bẫy bí mật sắp đặt cho cô, kẻ ngụy quân tử đó, đương nhiên không thể bỏ qua.
Sau khi trở về nhà, nhìn phòng khách trống rỗng, Đường Ninh muốn gọi điện cho Mặc Đình, nhưng nghĩ đến chỗ anh lúc này là hai giờ đêm, cô lại không nỡ, cuối cùng vẫn là Mặc Đình gửi tin nhắn trước: “Về nhà rồi à?”
Trái tim Đường Ninh bỗng như hoạt bát trở lại, nhanh chóng trả lời: “Chị Long nói cho anh rồi?”
“Không yên lòng được, yêu cầu chị Long báo cáo bất cứ lúc nào.”
Đường Ninh cầm điện thoại cười, trực tiếp gọi qua cho Mặc Đình: “Em đã xem tin tức về Hải Thụy, tình hình thế nào rồi?”
“Giải quyết rồi.” Mặc Đình trả lời qua loa chỉ 3 từ.
“Khi nào về?”
“Còn phải gặp vài người nữa.” Giọng điệu của Mặc Đình mang vài phần mệt mỏi.
“Em nhớ anh.” Đường Ninh sững sờ một chút, cuối cùng thu hết can đảm, nói rất nghiêm túc.
Mặc Đình nghe được ba chữ em nhớ anh, cơ thể không khỏi ngồi bật dậy từ trên giường, muốn ôm Đường Ninh vào lòng ngay lập tức. Anh không chỉ nghĩ như vậy, mà lập tức làm thé.
Anh bảo Lục Triệt đặt vé, những việc sau đó trao toàn quyền xử lý cho Asa.
Phong cách của Mặc Đình luôn sắm rền gió cuốn. Sau khi đánh giá giá trị của đoàn làm phim “Đoạt mệnh”, anh đã trực tiếp bàn bạc với Asa, trở thành kim chủ đứng sau, nắm quyền điều hành đoàn phim. Sau đó anh lập tức thay thế các nhân viên có liên quan với nhà sản xuất. Và lập tức đưa ra công hàm luật sư, yêu cầu đối phương bồi thường những tổn thất và tổn thương đã gây ra cho các diễn viên.
Sau một ngày bận rộn, việc đầu tiên mà Mặc Đình làm khi rảnh rỗi lại là nhận điện thoại của chị Long, chị Long trực tiếp nói với anh ấy: “Đại boss, anh khiến Đường Ninh của chúng ta phiền lòng rồi…”
*Hả?” Mặc Đình hiển nhiên không hiểu ý của cô ấy.
Đình: “Em đã xem tin tức về Hải Thụy, tình hình thế nào rồi?”
“Giải quyết rồi.” Mặc Đình trả lời qua loa chỉ 3 từ.
“Khi nào về?”
“Còn phải gặp vài người nữa.” Giọng điệu của Mặc Đình mang vài phần mệt mỏi.
“Em nhớ anh.” Đường Ninh sững sờ một chút, cuối cùng thu hết can đảm, nói rất nghiêm túc.
Mặc Đình nghe được ba chữ em nhớ anh, cơ thể không khỏi ngồi bật dậy từ trên giường, muốn ôm Đường Ninh vào lòng ngay lập tức. Anh không chỉ nghĩ như vậy, mà lập tức làm thé.
Anh bảo Lục Triệt đặt vé, những việc sau đó trao toàn quyền xử lý cho Asa.
Phong cách của Mặc Đình luôn sắm rền gió cuốn. Sau khi đánh giá giá trị của đoàn làm phim “Đoạt mệnh”, anh đã trực tiếp bàn bạc với Asa, trở thành kim chủ đứng sau, nắm quyền điều hành đoàn phim. Sau đó anh lập tức thay thế các nhân viên có liên quan với nhà sản xuất. Và lập tức đưa ra công hàm luật sư, yêu cầu đối phương bồi thường những tổn thất và tổn thương đã gây ra cho các diễn viên.
Sau một ngày bận rộn, việc đầu tiên mà Mặc Đình làm khi rảnh rỗi lại là nhận điện thoại của chị Long, chị Long trực tiếp nói với anh ấy: “Đại boss, anh khiến Đường Ninh của chúng ta phiền lòng rồi…”
*Hả?” Mặc Đình hiển nhiên không hiểu ý của cô ấy.
“Anh có biết hôm nay, lúc Đường Ninh trở về đã hoàn toàn lơ đễnh không? Tôi hỏi cô ấy có sợ bị phản bội lần thứ hai bởi anh không. Anh đoán xem cô ấy nói gì?” Chị Long ở bên kia điện thoại rất đắc ý, rốt cuộc thì cơ hội trêu chọc đại boss không phải lúc nào cũng có.
“Nói thế nào?”
“Anh hỏi cô ấy đi.” Chị Long vui vẻ cúp điện thoại.
Mặc Đình bất lực cong môi. Trợ lý này của Đường Ninh thật sự là hơi thiếu giáo huấn rồi. Thực ra, anh ấy cũng không phải không có chút phiền lòng? Nhất là khi Đường Ninh không ở bên cạnh.
Vì vậy, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Ninh: “Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, vậy… em có thể nói cho anh biết em đã nói với chị Long những gì không?”
Đường Ninh nhìn thấy tin nhắn, có chút không hiểu, nhưng nghĩ đến câu đó, em yêu Mặc Đình rồi, mặt cô liền đỏ bừng: “Không thể.”
“Anh cảm thấy giờ khắc này chúng ta nghĩ giống nhau.” Mặc Đình cố ý gài bẫy Đường Ninh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Đợi anh trở về, sẽ nói cho em biết, có thể, còn phải ở bên này một tuần…”
Lòng tò mò của Đường Ninh đã bị dập tắt, nhưng cô nghĩ tới, phải vài ngày nữa mới có thể gặp Mặc Đình, trong lòng liền thấy mắt mát.
Mặc Đình không giải thích gì, chỉ mềm mỏng nói, dỗ cô ngủ.
Đường Ninh thật sự rất mệt rồi, ôm gối của Mặc Đình, hô hấp cũng dần đều đều.
Sáng hôm sau, An Tử Hạo định đón Đường Ninh ra ngoài, vì nhận chụp ảnh bìa tháng 11 cho một tạp chí hàng đầu. Nhưng lúc cô đi xuống lầu, vừa hay nghe thấy tiếng mở cửa. Đường Ninh liền nín thở. Sau đó liền thấy bóng dáng của Mặc Đình xuất hiện ở cửa, cô bàng hoàng cả người, cứ ngỡ là mơ.
Mặc Đình đặt hành lý xuống, dang tay về phía cô.
Đường Ninh gần như lập tức chạy tới, ôm chặt lấy eo Mặc Đình.
“Anh nhớ em, anh thích em, anh… có lẽ, còn yêu em.” Mặc Đình vừa hôn lên trán Đường Ninh vừa nói.
Đường Ninh nghe lời tỏ tình của Mặc Đình, cả người đều sững SỜ.
“Anh nói rồi, đợi lúc anh trở về sẽ nói với em…”
Đường Ninh rời khỏi vòng tay của Mặc Đình, đôi mắt chợt đỏ hoe, ngay cả khi bị Hàn Vũ Phàm phản bội, cô cũng chưa từng cảm tính như vậy.
“Đường Ninh, anh nói lần này thôi, bởi vì sau này, anh sẽ chỉ dùng hành động của mình để chứng minh. Chúng ta lấy nụ hôn làm chứng. Chỉ cần em có thể cảm nhận được tình yêu của anh, thì hãy hôn anh, đáp ứng anh.”
Đường Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, ngắng đầu lên, trực tiếp kéo cổ Mặc Đình, chủ động trao cho anh một nụ hôn triền miên lưu luyến…