“Đi thôi …” Chị Long kêu Đường Ninh.
Đường Ninh liếc mắt nhìn chị Long, sau đó xoay người lên xe bảo mẫu.
Lục Triệt giống như là một cái khúc gỗ vô thức, có lẽ trong lòng Lục Triệt, sở dĩ anh đối với chị Long tốt hơn một chút hoàn toàn là bởi vì chị Long đối với anh cũng rất tốt.
“Bây giờ tất cả mọi người ở Thịnh Kinh đều biết rằng chị là vợ chưa cưới của Lục Triệt. Chị có nhiều cơ hội hơn những người khác. Chị Long, đừng lãng phí nó.”
Chị Long nhìn chằm chằm Đường Ninh mà che lỗ tai, bởi vì những lời này của Đường Ninh, như lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô, khiến cô rất ngứa.
Không thể nghĩ vì trong lòng đã loạn hết cả lên rồi…
Vào buổi tối, không báo trước, có tuyết rơi nhẹ ở Thịnh Kinh.
Đường Ninh đứng trước cửa số nhìn cảnh tượng tuyết rơi ngoài cửa sổ, tin tức La Hạo bị cảnh sát phỏng vấn đang chiếu trên màn hình lớn sau lưng cô.
Đường Ninh quay đầu lại khẽ liếc nhìn, nhất thời nhìn thấy La Hạo xấu hỗ đi ra khỏi giải trí Tranh Điền, dường như tất cả ân oán trước kia cô phải chịu, lúc này đều biên mát.
Lan Hề đi theo phía sau cách La Hạo hai bước, nhưng lúc này, giải trí Tranh Điền đã lung lay, nên sắc mặt Lan Hề cũng rất nhợt nhạt.
Đường Ninh nhìn qua, giơ tay tắt TV, bởi vì cô đã biết thân phận của Lan Hề và La Hạo.
Hai con người từng là bất khả chiến bại nay đã trở thành trò cười của mọi người trong giới, nhất là bị Hải Thụy chỉ đích danh chỉ trích, Tranh Điền dường như hoàn toàn bắt lực trong một sớm một chiều, từ đó trở đi cũng không thể đông sơn tái khỏi.
Ngay sau đó, Mặc Đình về nhà với tuyết bám đầy trên người, nhưng lòng bàn tay vẫn còn ấm.
Anh cởi áo khoác ngoài, đi tới sau lưng Đường Ninh, ôm lấy cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao thất thần thế.”
“Suy nghĩ về tương lai.” Đường Ninh xoay người, nằm trong vòng tay của Mặc Đình, đáp: “Hai tháng nữa, chúng ta công khai đi.”
“Em đã nghĩ rõ chưa?” Mặc Đình ôm cô, cười hỏi.
“Anh là người tốt, em sợ nếu không mau công khai sẽ có người cướp anh đi mắt.”
Mặc Đình không nói chuyện mà chỉ ôm Đường Ninh vòng qua eo kêu cô kẹp eo, sau đó, hai người đi về phía trước vài bước liền ngã xuống sô pha cách đó không xa, Mặc Đình đè lên người Đường Ninh, muốn hôn cô.
Nếu đúng như vậy, thì còn nhiều thứ cần giải quyết hơn …
Đùa nhau xong, Đường Ninh nằm ở trên ngực Mặc Đình, hỏi: “Đình… Anh nói xem, Lục Triệt có thích chị Long không?”
“E rằng Lục Triệt không tự biết vấn đề này.”
Đường Ninh suy nghĩ vài giây, đột nhiên cảm thấy những gì Mặc Đình nói có lý, bởi vì EQ của người đó quá thấp.
“Tuy nhiên, Lục Triệt đã nghỉ chiều nay vì bị cảm.”
“Hay là gọi điện thoại để chị Long qua xem?”
Mặc Đình đưa điện thoại cho Đường Ninh, sau đó ra hiệu anh còn có việc, cần phải vào phòng làm việc trước. Đường Ninh nhẹ gật đầu, ý bảo cô sẽ nấu ăn, nhưng Mặc Đình chưa đi được vài bước thì Đường Ninh đã lớn tiếng ngăn lại: “Nghe nói người đại diện của em đang ở Ý, rốt cuộc là ai vậy?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Đường Ninh không hỏi nhiều, cầm điện thoại đến bên cửa sổ, nhanh chóng gọi cho chị Long.
Tắt nhiên, cô cố tình phóng đại sự thật.
Chị Long mặc dù đã tự nhủ răng không được để bị lừa, nhưng khi nghe tin Lục Triệt sốt cao 39 độ không có ai chăm sóc, cô liền hỏi địa chỉ căn hộ của Lục Triệt, vội vàng chạy tới, không biết mình đã vượt biết bao nhiêu đèn đỏ.
Nửa tiếng sau, chị Long đến trước cửa căn hộ của Lục Triệt, bám chuông máy lần thì thấy Lục Triệt mở cửa căn hộ, nhìn chị Long bơ phờ nói: “Là cô à…”
“Anh uống thuốc chưa? Sốt cao bao nhiêu độ? Đống thuốc lần trước tôi mua, có thuốc trị cảm…”
Lục Triệt như một đứa trẻ quay lại sofa, vừa bị bệnh, đầu óc đều quay cuồng mơ hồ, nghe không ra chị Long nói cái gì bên tai.
Chị Long ngồi trên bàn trà, Lục Triệt đột nhiên cười nói: “Người cô to quá, cần thận bàn trà của tôi.”
Chị Long mặc kệ anh chế giễu, tìm nhiệt kế từ hộp thuốc trên bàn kêu Lục Triệt cầm, ba phút sau liền lấy ra xem, lập tức lo lắng: “39 độ thật, phải đi bệnh viện khám mới được đó… “
“Tôi không muốn ngồi xe, chóng mặt lắm… cô cõng tôi đi.”
Chị Lòng: `”
Lục Triệt có chiều cao ít nhất cũng phải 1m85, tuy rằng có chút vạm vỡ nhưng vẫn chưa đến mức có thể cõng một người đàn ông to lón.
“Nếu không tôi sẽ không đi…”
Chị Long tức giận đến buồn cười, đột nhiên cảm tháy Lục Triệt & ~ £. ˆ^ đ `. £ 4. À À 4 À+ này cũng rât đáng yêu, chắc là bị sôt đên mức hô đô mật rôi, nên không hề biết bản thân mình lúc này ấu trĩ như thế nào.
Sau đó, chị Long ngồi xổm xuống, quay lưng về phía anh nói: “Lên đi…”
Lục Triệt ngồi dậy, không khách khí bò lên lưng Chị Long, cuối cùng tìm được tư thế thoải mái, trực tiếp vùi vào vai Chị Long, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Chị Long vừa đi được vài bước thì đã bị đè đến mức thở không ra hơi, vừa nghĩ đến người trên lưng mình đã nóng dữ dội, hơn nữa mặc dù Lục Triệt đang hành hạ cô, nhưng… cho dù là tra tấn, cô cũng cảm thấy sự ngọt ngào.
May mắn thay, mười phút sau đã thấy có bệnh viện, chị Long cõng Lục Triệt vào trên lưng, đặt trên cáng, để bác sĩ kiểm tra nhanh, kẻo chậm chuyển sang viêm phổi.
Xoắn xuýt ở trong viện khoảng bốn tiếng, mãi đến khi màn đêm yên tĩnh, Lục Triệt mới có chút tỉnh táo, mở mắt ra liền thấy chị Long nằm ở mép giường.
Cũng may là y tá đang kiểm tra phòng thấy Lục Triệt tỉnh lại liền mỉm cười: “Tình cảm của hai anh em thật tốt, em gái cậu không dễ gì mới có thể cõng cậu tới bệnh viện đó.”
Lục Triệt nhớ lại việc mình đã gây ra rắc rồi vô lý, sự tội lỗi đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Tại sao muốn ăn hiếp chị Long?
Có lẽ bởi vì hai tay tê rần, Lục Triệt động đậy hai tay, nhưng hành động này của anh đã khiến chị Long miễn cưỡng mở mắt ra, hỏi: “Tỉnh rồi? Anh khá hơn chưa?”
“Ôn hơn nhiều rồi.” Lục Triệt ngượng ngùng: “À, tôi chỉ nói đùa kêu cô cống tôi thôi, không ngờ cô lại làm thật.”
“Nhưng mà, cô khỏe thật đấy…”
Nghe xong những lời này, chị Long tức giận đến mức cảm thấy rất khó chịu, cô lập tức túm lấy áo của Lục Triệt.
Hai người đều trợn tròn mắt nhìn nhau, có lẽ ngay cả chị Long cũng không biết làm sao cô không thể kiềm chế được, cuối cùng khi hai người tách ra, Chị Long mất tự nhiên nói: “Anh thật sự quá ồn ào!”
Lục Triệt vẫn còn choáng váng …
Chị Long đứng dậy quát: “Xem ra bệnh của anh không sao cả.
Anh đi xuất viện ngay đi. Tôi không lái xe. Lần này anh cõng tôi về.”
“Tôi không cõng nỗi…”