“Tôi đến tìm hiểu viện nghiên cứu, mọi chuyện vẫn bình thường.” Lục Triệt đáp: “Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, bác trai không thể không nói cho anh biết, cho nên tôi nghĩ anh cũng lo lắng thái quá rồi.”
“Hơn nữa, loại chuyện này nghe thật không thể tưởng tượng được.”
Không thể tưởng tượng được?
Mặc Đình khẽ cong môi. Sự phi lý của thế giới thực còn lớn hơn nhiều so với việc tạo ra nhiều tác phẩm khác nhau. Người hiện đại đã chứng kiến nhiều điều không tưởng… Vì vậy, anh không nghĩ ý tưởng của mình là hoang đường.
Có lẽ có ai đó khác có thể cho anh câu trả lời cho vấn đề này.
Vì vậy, Mặc Đình đã trực tiếp gọi điện cho Bắc Thần Đông, mà người trả lời cuộc gọi là Hàn Hinh Nhi.
“Chủ tịch Mặc, anh đợi một chút, anh Đông đang quay phim, hay là tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại cho anh sau?”
Lúc này, Bắc Thần Đông đã quay xong, đi tới chỗ Hàn Hinh Nhi, hỏi cô áy: “Điện thoại của ai? Mà khiến em tôn trọng như vậy.”
“Chủ tịch Mặc…”
“Đưa cho anh.” Bắc Thần Đông bỏ mũ đội đầu xuống, nhận điện thoại, giọng điệu khá là không kiên nhẫn: “Sao?”
“Tôi muốn biết, mẹ tôi vì sao lại đổi họ?” Mặc Đình hỏi thẳng.
“Thật buồn cười, cậu là con trai mà không biết, còn đến hỏi tôi sao?” Bắc Thần Đông ậm ừ, trong mắt chợt lóe một tia sáng: “Đó đều là chuyện của hơn mười năm trước. Khi đó, tôi còn chưa tới mười lãm mười sáu tuổi, khi dì đột nhiên trở về và nói muốn đổi họ, ông không đồng ý, vì vậy hai người đã nháo đến loạn hết lên…Cuối cùng, dì vẫn bắt chấp mà đổi họ.”
“Vì vậy, cậu nên hỏi ông nội về chỉ tiết của vấn đề này!”
“Tuy nhiên, tôi mơ hồ nhớ rằng dì đã nói rằng bà ấy ghét diễn viên…”
Mặc Đình không hỏi những cái khác, trực tiếp ngắt cuộc gọi của Bắc Thần Đông. Bởi vì anh nhớ rằng mặc dù Hoa Văn Phụng không thích anh tiếp quản Hải Thụy, nhưng bà ấy không nói gì cả. Không có thành kiến sâu sắc như vậy đối với diễn viên. Điều gì đã xảy ra khiến Hoa Văn Phụng ghét diễn viên một cách đột ngột như vậy?
Đột nhiên, trong đầu hiện lên rất nhiều nghỉ vấn.
Mặc Đình đặt điện thoại xuống và định về nhà, nhưng một lúc sau, Lục Triệt gọi lại.
“Thưa chủ tịch, tôi vừa được biết từ một nhà nghiên cứu cũ rằng bác trai và bác gái đã ở trong một viện nghiên cứu khác trước khi vào viện nghiên cứu khoa học và công nghệ Viễn Dương. Theo ông ấy thì dường như đã có một vụ cháy lớn ở viện nghiên cứu đó. Nhưng bác trai và bác gái không sao nên không ai nhắc đến chuyện đó.”
“Hãy điều tra sâu về vụ cháy này.” Mặc Đình nói một cách sắc bén.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Đình rời khỏi Hải Thụy, không nói với Đường Ninh, đi đến biệt thự nơi cha Mặc và Hoa Văn Phụng đang ở.
Tuy là hai cha con nhưng do tin tức vừa rồi, lại xảy ra chuyện không vui nên cha Mặc rất kinh ngạc, tại sao Mặc Đình lại đến đây vào lúc này.
Tình cảm giữa hai cha con rõ ràng đã rạn nứt, chia lìa nên lúc này có vẻ rất xáu hỗ.
Đương nhiên, đây là tài sản của chính mình, Mặc Đình không cần khách sáo, trực tiếp đi vào phòng khách, sau đó ngồi ở trên sô pha hỏi cha Mặc: “Con muốn biết về vụ cháy ở phòng nghiên cứu Caton.”
“Làm sao con biết được chuyện này?” Cha Mặc cảm thấy ngạc nhiên hơn về điều này: “Cha chưa nói với ai về chuyện này…”
“Chỉ cần nói cho con biết những gì đã xảy ra.”
Cha Mặc suy nghĩ một chút mới đi tới ghế sô pha đối diện Mặc Đình ngồi xuống: “Đó là mười chín năm trước. Khi đó, con mới hơn mười tuổi, cho nên cha chưa từng nói cho con biết. Sự kiện đó cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc đó viện nghiên cứu bốc cháy do một ủy viên xử lý hóa chất không đúng cách. May mà mẹ con bà ấy không sao, nên chúng ta đến viện nghiên cứu hiện tại.”
“Kể từ ngày đó… Hoa phu nhân không có gì thay đổi?”
Mặc Đình thâm ý hỏi.
Cha Mặc không nghĩ ngợi sâu xa nên trả lời: “Mẹ con sợ lắm, nằm trên giường hơn một tháng mới đỡ. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi chất hóa học nên tính tình hơi cáu gắt.”