Ông cụ liếc nhìn Đường Tĩnh Tuyên một cái, sau đó nhận lấy điện thoại trên tay Đường Huyên: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch, tôi nghe nói Hạ tổng bị không bắt cóc, nhưng còn sự hợp tác của chúng ta với Thụy Sĩ thì sao?”
Vừa nghe thấy giọng điệu bên kia, ông lão liền chế nhạo: “Cái gì? Ngọc Linh vừa mới xảy ra chuyện không hay, anh đã sót ruột ghen tị với vị trí của con bé rồi sao? Tôi nói cho anh biết, quyền quản lý thuộc về nhà họ Đường, không ai có thể tước đoạt được.”
“Ai nói không được chứ? Chỉ là phía Thụy Sĩ đã gọi điện thoại tới rồi, vì muốn tránh tin tức nên đã đề nghị chấm dứt hợp tác với nhà họ Đường với lý do người đại diện nhà họ Đường không tham dự, chúng tôi đã tổn thất rất lớn, hơn nữa công ty nhà họ Đường lớn như vậy, không thể không có người lãnh đạo đúng không?” Giọng bên kia trở nên không nghiêm túc: “ Vì lý do này, hội đồng quản trị đã quyết định tổ chức một cuộc họp tạm thời, chủ tịch, ngài vẫn nên là tham dự.”
“Đồ vô liêm sỉ.” Ông cụ nhà họ Đường cúp máy, tức giận đến cả người phát run lên: “Ngọc Linh vừa mới xảy ra chuyện không may, những người này liền nhịn không được đòi xông lên đoạt quyền, tôi còn chưa chết đâu.”
“Ông nội, trước tiên ông đừng tức giận.” Đường Huyên lập tức trấn an nói: “Trước hết chúng ta tìm cách đi tìm dì Hạ, sau đó lại giải quyết chuyện của Đường Thị.”
Lần này, ông cụ thực sự tức giận, bởi vì ông ấy biết mặc dù rất nhiều người trong số này đều là do Đường Huyên dụ dỗ, nhưng mà… Là nhân viên cũ của Đường gia nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã hai lòng với nhà họ Đường rồi, chỉ có điều lần này, tạo cho bọn họ một cái cớ và cơ: hội để nỗi loạn.
“Tiểu Huyên, cháu đi ổn định cổ đông nhà họ Đường trước đi, ông đi tìm Tiểu Ninh.”
“Vâng ông nội, cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt Đường Thị.”
Đường Huyên một mực chờ đợi những lời này của ông cụ.
“bi thôi.” Ông cụ xua tay: “Lần này cũng đừng để cho ông nội thất vọng.” Trong lời nói của ông cụ nói ra có ý gì đó.
“Ông nội yên tâm đi…” Đường Huyên khóe môi chậm rãi cong lên, nói xong liền xoay người rời khỏi phòng làm việc của ông cụ, mà lúc này Đường Tĩnh Tuyên mới lên tiếng nói.
“Còn chưa tới lúc thu lưới, để cho nó đắc ý thêm đi.” Ông cụ nói đầy ẩn ý: “Tôi muốn xem nó trấn an cổ đông của Đường Thị như thế nào, tưởng bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay ư, ông sẽ giáng cho nó một đòn chí mạng.”
“Vậy thì mẹ…” Đường Tĩnh Tuyên từ lâu đã coi Hạ Ngọc Linh như mẹ ruột của mình nên luôn gọi bà ấy là mẹ, trong gia đình này chỉ có Đường Huyên gọi bà ấy là dì.
“Có chị ba của cháu ở đây, Đường Huyên căn bản là không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay con bé được.” Ông cụ tưởng tượng đến hình ảnh túc trí đa mưu của Đường Ninh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tự hào, đương nhiên lần này chính là Đường Ninh đã bày mưu, cao thủ nham hiểm vẫn còn ở phía sau lưng Đường Ninh.
“Vậy thì tốt rồi…” Đường Tĩnh Tuyên dần dần buông xuống những lo lắng trong lòng.
Vào lúc này, Khải Duyệt Đề Cảnh.
“Có thông tin cho rằng người phụ nữ gặp tai nạn ở Thụy Sĩ lần này là Hạ Ngọc Linh, đương kim chủ tịch của Đường Thị, đồng thời là mẹ của nghệ sĩ nỗi tiếng Đường Ninh…”
Sau khi đọc tin, Đường Ninh tắt TV, đặt điều khiển từ xa trên tay xuống, đương nhiên những người không quen biết chuyện, chẳng hạn như chị Long, đã lập tức chạy đến Khải Duyệt Đề Cảnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Ninh.
“Em không lo lắng sao?” . đam mỹ hài
“Mẹ của em đang trên chuyến bay trở về.” Đường Ninh ngồi trở lại ghế sofa và nhìn chị Long giải thích với vẻ thích thú.
*Ý của em là gì?” Chị Long mặt lộ vẻ khó hiểu.
Một lúc sau, Đường Ninh nói với chị Long về kế hoạch của Đường Huyên, thực chất là cô ta muốn nắm quyền nhà họ Đường, nghe xong chị Long chợt hiểu ra: “Vậy thì bây giờ cô ta sẽ đi đến Đường Thị để trấn những cổ đông, ngộ nhỡ cô ta lập được công thì biết phải làm sao? “
“Lần này không chỉ là trừng trị Đường Huyên, mà còn muốn tìm ra những cổ đông của Đường Thị đang bất mãn với mẹ của em, nên để bọn họ chó đi cắn trước đi đã…
Em thích xem kịch hay hon…” Đường Ninh bình tĩnh nói.