Mục lục
Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Uyển Như càng nói, càng tức giận, cô nhìn chung quanh một chút, đột nhiên cúi người, cầm lên một chai bia, hướng về phía A Kim chuẩn bị đập.

 

A Kim vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nằm trên nền sàn nhà. Mặt mũi sưng vù nhìn vô cùng thảm. Cố nhịn đau, cậu ta thấy Trần Uyển Như đang giận dữ trợn mắt nhìn, liền nhỏ giọng kêu một câu: “ Chị Uyển Như….. “ Bởi vì đau đớn mà tiếng kêu có phần hụt hơi: “ Chị Uyển Như….. Em biết sai rồi….. Chị Uyển Như, em thực sự biết mình sai rồi…..”

A Kim vừa nói, vừa khóc. Cậu ta nằm ở sàn nhà, chẳng còn chỗ nào mà chốn tránh được nữa. Giọng cậu ta khàn khàn: “ Chị Uyển Như, em không dám nữa, em thực sự biết lỗi rồi…..”

Sắc mặt Trần Uyển Như không có biến đổi, trước sau vô cùng lạnh lẽo. Ánh mắt cô bực tức nhìn chằm chằm A Kim, vén môi lên, lạnh lùng cười: “ Biết sai rồi? Nếu biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn dám như thế, tôi thấy lạ cho cậu vì bây giờ lại mở miệng nói với tôi là cậu biết sai.”

Trần Uyển Như chỉ ngừng tay lại một chút, sau đó cầm chai bia hướng về phía A Kim không chút do dự định đập.

Tô Thần vốn nghĩ rằng cả đời này, chắc chỉ gặp một người phụ nữ gian giảo, tùy hứng là Bạc Sủng Nhi.

Nhưng hôm nay, đúng là phải kết luận lại. Anh nhìn bộ dạng Trần Uyển Như lúc này, đột nhiên phát hiện Bạc Sủng Nhi vẫn còn rất “đáng yêu“. Nếu như Bạc Sủng Nhi có khí chất là một người con gái mạnh mẽ, sinh ra trong gia đình quyền quý, cao sang thì Trần Uyển Như lại là một người con gái mang đậm phong cách lưu manh. Giống như là….. lúc còn nhỏ, anh từng xem qua những bộ phim về những chị hai, miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm chai bia, có thể đập tan một cửa tiệm nào đó.

“ Chị Uyển Như….. A Kim nhìn chai bia đang hướng về phía mình. Vừa khóc vừa gọi tên cô, sau đó nhắm hai mắt lại.

Cậu ta lần này chết chắc rồi.

Tô Thần đứng sau lưng cô gái kia, cô gái cho dù đau lòng nhưng cũng không dám bước nửa bước lên cản lại.

Khi chai bia hạ xuống gần đến đầu A Kim, trong nháy mắt Trần Uyển Như đổi sang hướng khác, đem chai bia trong tay ném về một bên sàn nhà, chai bia vỡ thành nhiều mảnh.

A Kim không thấy cảm giác đau đớn nào truyền đến, cậu ta chậm rãi mở mắt, thấy Trần Uyển Như đang đứng trước mặt, sắc mặt vẫn tràn đầy tàn ác, mắt nhìn chằm chằm A Kim, nói từng chữ, giọng nói tràn đầy sát khí: “ Nói cho cậu biết, Thẩm A Kim. Đây chỉ là cảnh cáo, cậu tốt nhất hãy dùng tất cả năng lực của mình mà giữ lấy mảnh đất cô nhi viện này, nếu không đừng trách tôi rút gân cậu.”

A Kim như sắp chết tìm được một con đường sống, toàn thân toát một lớp mồ hôi lạnh, lập tức gật đầu lia lịa: “ Cảm ơn Chị Uyển Như, Cảm ơn Chị Uyển Như.”

Trần Uyển Như hơi cong người xuống, nhìn chằm chằm A Kim nhìn một hồi, mới hỏi: “Cậu thế chấp đất cô nhi viện cho ai?”

“ Ngài Lâm Dương.” A Kim do dự một lúc mới nói, giọng nói vẫn còn run run, sợ sệt.

Ánh mắt Trần Uyển Như lập tức như có thêm hỏa khí, cô không thèm suy nghĩ, vươn tay hướng về A Kim tức giận tát cho cậu ta hai cái tát, sau đó nhìn A Kim, quát to: “ Mày thật là đánh chết cũng không đổi. Ai cũng biết Lâm Dương là kẻ vô cùng tàn ác. Vậy mà mày dám cùng hắn giao du.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK