Tuy Lăng Mạt Mạt biết không ổn, nhưng cũng biết rằng đây là chuyện mà Trần Uyển Như muốn làm, cũng không có ai có thể ngăn cản, nên lập tức mỉm cười nhận lấy cúp từ trong tay Trần Uyển Như, Trần Uyển Như giang hai cánh tay về phía cô, Lăng Mạt Mạt lập tức nhẹ nhàng ôm Trần Uyển Như một cái.
Lăng Mạt Mạt đương nhiên không có quên, sau khi ôm xong, cô lên tiếng nói một câu: “Cảm ơn!”
Người chủ trì vốn định lên tiếng nhắc nhở theo bản năng, nhưng mà nghĩ đến sau khi nói sẽ khiến cho ba người kia cảm thấy cực kỳ lúng túng, nến cũng chỉ có thể đứng ở một bên mỉm cười.
Sau đó Trần Uyển Như xoay người, cầm lấy chiếc cúp thứ hai, đưa cho Giản Thần Hi, Giản Thần Hi nhận lấy bằng hai tay, vốn định ôm Trần Uyển Như, nhưng ai ngờ Trần Uyển Như lại nhàn nhạt thu tay về, thái độ xa cách, vẻ mặt Giản Thần Hi khẽ lúng túng, đáy mắt nhanh chóng xoẹt qua một tia ác độc, nhưng vẻ mặt vẫn nhanh chóng nở một nụ cười hoàn mĩ không tì vết với Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Giản Thần Hi ở trước mặt, đáy lòng thầm nghĩ, nếu như không phải là do độ nhạy bén của mình cao, bắt được một tia ác độc ở trong đáy mắt cô ta, thì chỉ sợ là cũng đã bị cô ta lừa gạt rồi.
Thật không dám giấu giếm, cô chính là muốn làm cho Giản Thần Hi mất mặt!
Giản Thần Hi dịu dàng hôn một cái lên chiếc cúp, không thèm để ý tới sự lạnh lùng mà Trần Uyển Như dành với mình, dùng giọng điệu thân thiết nói với Trần Uyển Như: “Cảm ơn chị Trần!”
Phát huy khí thế hào phóng của mình thật là vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ trước tới này, Trần Uyển Như đều rất ghét thái độ bằng mặt không bằng lòng như vậy của Giản Thần Hi, lúc này khi nhìn thấy cô ta rõ rằng đáy lòng hận muốn chết, nhưng trên mặt vẫn còn giả vờ một bộ dạng độ lượng như vậy, thì không nhịn được mà lập tức cười lạnh một tiếng, tắt micro trong tay đi, mở to miệng, không nhẹ không nặng phun ra một câu với Giản Thần Hi: “Tiện nhân, thật đúng là già mồm cãi láo!”
Người ở bên dưới đương nhiên không nghe được những lời mắng nhiếc này của Trần Uyển Như, nhưng mà Lăng Mạt Mạt, người chủ trì và Giản Thần Hi đứng ở trên đó thì có thể nghe được vô cùng rõ ràng!
Người chủ trì thấy thế, mặc dù không biết rốt cuộc Giản Thần Hi đã đắc tội với Trần Uyển Như như thế nào, nhưng khi nhìn thấy tình huống lúng túng như vậy, thì lập tức tiến lên, cười nói giảng hòa, “Được rồi, nghi thức trao giải của chúng ta đã kết thúc, bây giờ xin mời ba nữ ca sĩ xuống sân khấu nghỉ ngơi.”
Trần Uyển Như nghe thấy vậy, lập tức thẳng tắp xoay người, đi giày cao gót, kiêu ngạo tiêu sái đi xuống.
Lăng Mạt Mạt đi theo phía sau của cô, thái độ thong thả lạnh nhạt.
Ánh mắt Giản Thần Hi biến hóa khôn lường, vẻ mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
Sau đó là một vài giải thưởng nữa, rồi bữa tiệc mới chân chính được bắt đầu.
Dù sao Trần Uyển Như cũng là con át chủ bài, trừ Phó tổng ES ra, thì hầu hết các ca sĩ nhỏ khi tham gia vào bữa tiệc này đều sẽ kính cô một ly.
Khi Trần Uyển Như mới bước vào Làng Giải Trí thì tửu lượng cũng không được tốt lắm, nhưng bất cứ ai đã lăn lộn ở trong cái vòng này lâu, thì đều sẽ coi rượu như nước uống, nến đương nhiên tửu lượng cũng rất tốt, mặc dù như thế, nhưng mà cũng không thể nào chịu nổi những người này liên tục mời rượu được, cho nên Trần Uyển Như tìm một khe hở, rồi lập tức lặng yên không một tiếng động rút lui ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc, đi ra ngoài hóng mát một chút.
Bởi vì hôm nay ES tổ chức lễ kỉ niệm hằng năm ở “Hoàng cung”, cho nên cả “Hoàng cung” đều được bao trọn, người đi lại ở bên ngoài rất ít, ngay cả dọc theo hành lang cũng trống rỗng.
Trần Uyển Như không biết nên đi đâu, đôi giày cao gót gõ lạch cạch lên trên sàn nhà, không có mục đích tiến về phía trước, nhưng khi sắp đi đến cuối, Trần Uyển Như vừa chuẩn bị xoay người trở về, thì bên tai chợt vang lên một tiếng: “Tình Thâm.”
Editor: Hạ Tiểu Phong