Lục Niệm Ca nói tất cả thói quen của Lăng Mạt Mạt mà mình nhớ cho Lý Tình Thâm nghe.
“Cho nên, kỳ sinh lý của cô ấy không có quy luật, cần thuốc bắc điều trị, có lẽ bây giờ cô ấy đã không uống nữa, tôi có phương thuốc, trở về tôi sẽ cho Lý tiên sinh, ngài có thể tìm người pha chế thuốc cho cô ấy ăn.”
“Cô ấy không thích uống thuốc bắc, phải dụ dỗ mới bằng lòng uống, nhất định phải chuẩn bị tốt đường, một viên không đủ, phải hai viên.”
“Cô ấy không thích ăn mọi thứ có vị xoài, thích nhất vị ô mai, cô ấy ghét bị muỗi cắn bởi vì làn da cô mềm mại, mỗi lần cắn, đều sưng lên, cô ghét vì không đẹp.”
Lý Tình Thâm nghe Lục Niệm Ca thao thao bất tuyệt nói, tay đột nhiên nắm lại.
Đưa lưng về phía Lục Niệm Ca, vẻ mặt trầm thấp dọa người.
Lục Niệm Ca từng câu từng chữ, có thể để lộ ra Lăng Mạt Mạt với anh ta đã từng đi qua từng chút một.
Lý Tình Thâm thừa nhận, bây giờ anh rất ghen tị với Lục Niệm Ca.
Ghen tị đến muốn nổi điên rồi.
Lục Niệm Ca biết rõ Lăng Mạt Mạt hơn anh nhiều.
Lục Niệm Ca nói xong, thì không nói nữa, càng nói càng chua xót khó nhịn.
Sau mỗi một câu hiểu biết về Lăng Mạt Mạt, đều cất giấu vui vẻ giận hờn giữa anh ta với Lăng Mạt Mạt ở cùng một chỗ, từng chút từng chút.
“Còn có “
Lý Tình Thâm đột nhiên mở miệng, ngắt lời Lục Niệm Ca, giọng của anh rất trầm thấp, như đè nén cái gì: “Cậu có thể đi rồi.”
Lý Tình Thâm nghĩ, cậu ta còn không đi, anh sợ mình không khống chế nổi ra tay giết cậu ta!. Truyện Linh Dị
Lục Niệm Ca từ trong giọng nói của Lý Tình Thâm, nghe được một tầng tức giận.
Anh ta có chút khó hiểu tức giận từ đâu mà đến, đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, mục đích hôm nay anh ta đến, không đơn thuần là vì nói những lời này, còn có chuyện quan trọng hơn: “Tôi biết tôi nói hơi nhiều, chậm trễ nhiều thời gian của anh, thật xin lỗi, Lý tiên sinh, Lăng Mạt Mạt cô ấy đã từng bị tôi tổn thương một lần rồi.”
Lục Niệm Ca biết, một chuyện anh ta không có cách nào ngăn cản, cũng không có cách nào thay đổi, nhưng anh không thể ngồi yên không quan tâm đến.
Nhất là lúc anh cho rằng giữa Lăng Mạt Mạt với Lý Tình Thâm có giao dịch không bình thường, trong lòng anh càng lúc càng không có cách yên lòng.
“Lý tiên sinh, ngài rất xuất sắc, muốn người phụ nữ gì đều có thể, hơn nữa rất nhiều phụ nữ đều nguyện ý thiêu thân lao đầu vào lửa vi ngài, có lẽ ngài cũng không thiếu phụ nữ, nhưng tối muốn nói, tôi hi vọng Lăng Mạt Mạt với những người phụ nữ này khác nhau, nếu ngài không thật lòng, hãy bỏ qua cho Lăng Mạt Mạt, đừng làm tổn thương cô ấy.”
Ý trong lời nói của Lục Niệm Ca, Lý Tình Thâm có thể hiểu.
Cậu ta phụ cô gái kia, dựa vào cái gì bây giờ đứng ở trước mặt anh, mà chắc chắn anh không thật lòng như vậy?
Lý Tình Thâm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lục Niệm Ca.
Ánh mắt anh rất đáng sợ.
Gắt gao nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, làm cho Lục Niệm Ca rùng mình một cái.
Quả thật không hổ là thái tử nhà họ Lý của tập đoàn Bạc đế, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Lý Tình Thâm nhìn Lục Niệm Ca thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Lục Niệm Ca cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Lý Tình Thâm mới hơi nhếch môi, vẽ ra nụ cười lạnh cực trào phúng.
Ngay sau đó, có một câu nói, chậm rãi bay ra ngoài.