Lục Niệm Ca nhíu mày, lập tức từ chối cuộc gọi, chỉnh qua chế độ im lặng, nhưng nào ngờ, còn chưa kịp để điện thoại di động xuống, thì anh lại nhìn thấy tên Lăng Mạt Mạt hiển thị trên màn hình.
Lục Niệm Ca ngẩng đầu lên, dịu dàng cười với Trần Uyển Như, nói một tiếng: “Xin lỗi.” Rồi đứng dậy đi ra chỗ khác, nghe điện thoại: “Mạt Mạt?”
Giọng nói của anh trầm ấm, rất dễ nghe.
Trần Uyển Như lắng tai, bắt đầu nghe.
“Mạt Mạt? Gọi cũng thật thân mật!”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói khiến vẻ mặt Lục Niêm Ca thoáng hiện lên sự kinh ngạc: “Cô là ai?”
“Tôi là ai, Lục Niệm Ca anh nghe không biết sao? Thật đúng là làm tổn thương lòng người đấy!”
Lục Niệm Ca nhận ra giọng Giản Thần Hi, đáy lòng cũng bùng nổ, còn chưa kịp phát tiết, anh chợt nghĩ đến chuyện gì, kìm nén cảm xúc hỏi: “Làm sao cô có được điện thoại di động của cô ấy?”
“Tôi vừa mới gửi hình, anh không thấy sao?” Giản Thần Hi dừng một chút, nói lòng vòng: “Chắc là không nhìn thấy, nếu như xem rồi, nhất định anh sẽ nhận cuộc gọi của tôi, chỉ là, không sao, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết một lần.”
“Lục Niệm Ca, tôi đã bắt cóc Lăng Mạt Mạt! Bây giờ cô ta đang ở đâu, đơn nhiên là trong tay tôi.”
Lục Niệm Ca nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên hung ác: “Giản Thần Hi, con mẹ nó cô là đồ điên à?”
“Thế nào? Đau lòng?”
“Cô đã làm gì cô ấy rồi?” Lục Niệm Ca nhanh chóng hỏi vấn đề mình quan tâm, ánh mắt hung tợn hệt như dã thú, cả người anh tản ra khí lạnh, giọng nói run lên vì tức giận.
Giản Thần Hi nghe giọng điệu Lục Niệm Ca như vậy, đáy lòng càng phát hận, cô gửi tin nhắn anh không nhìn, cô gọi điện thoại anh không nhận, nhưng vừa thấy số điện thoại Lăng Mạt Mạt, hồi thứ nhất của nhạc chuông chưa vang xong, anh lại nhanh chóng nghe máy, Giản Thần Hi không nhịn được cười lạnh hồi khích anh: “Cô ta làm cho anh và em chia tay, anh nghĩ xem em có thể hành hạ cô ta như thế nào?”
“Giản Thần Hi, tôi nói cho cô biết, cô dám làm tổn thương cô ấy dù chỉ một cọng tóc, thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót!”
Giản Thần Hi chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cười hì hì tiếp tục nói: “Lục Niệm Ca, tôi sẽ cân nhắc không làm hại cô ta, nhưng phải xem biểu hiện của anh đã, tôi cũng không muốn ép buộc anh như vậy, nhưng làm thế nào đây? Tôi không ép, thì ngay cả bóng dáng anh tôi cũng không thấy, cho nên, tôi không thể làm gì khác hơn là giam người ở đây để anh gặp tôi! Tôi không nhiều lời với anh nữa, bây giờ tôi đang ở trong biệt thự của mình, Lăng Mạt Mạt cũng ở đây, hình đã gửi, anh tự xem đi, trong vòng nửa tiếng, tốt nhất anh nên chạy tới đây cho tôi, mặt đối mặt cùng Giản Thần Hi tôi nói chuyện một chút, nếu như nửa tiếng sau anh không đến được, tôi cũng không chắc mình sẽ làm gì với cô ta. Lục Niệm Ca, nói thật, tôi rất đau lòng, cũng rất khổ sở, hơn nữa vô cùng tức giận, phụ nữ khi điên lên, thì chuyện gì cũng dám làm, cộng thêm Lục Niệm Ca, anh thích Lăng Mạt Mạt sao, hay tôi hủy hoại Lăng Mạt Mạt cho anh xem nhé? Anh coi Lăng Mạt Mạt rất đẹp mắt, da thịt mịn màng, tôi nghĩ, rất nhiều đàn ông sẽ thích cô ta, có phải hay không?”
Vài câu nói đơn giản của Giản Thần Hi, liền chọt trúng xương sườn mềm Lục Niệm Ca,anh nhanh chóng thỏa hiệp, cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Giản Thần Hi, cô được lắm đấy, đúng là đồ điên, rất tốt, thật sự rất tốt! Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi sẽ đến, nếu như đến đó, tôi thấy Lăng Mạt Mạt có chút thương tổn gì, cả đời này, cô đừng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ được gặp tôi!”