Sống đến tận bây giờ, tuổi trẻ của cô cũng đã qua đi, chỉ còn lại một cơ thể suy tàn, còn tư cách sống vì bản thân một lần nữa sao?
Hồi lâu sau, An Nam mới ổn định tâm trạng của mình, cô ghé tai Trần Uyển Như, hỏi: “Tiểu Như, người đàn ông dưới lầu vừa rồi là ai?”
Trần Uyển Như hoàn hồn, lười biếng dựa vào ghế sô pha, không nói gì.
An Nam tiếp tục bát quái: “Tiểu Như, có phải là người đàn ông cá cược với cậu không?”
Lần này An Nam cũng không có ý đợi Trần Uyển Như trả lời, nói tiếp: “Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm, hình như con xe anh ta đi là Mashaladi, chà… là người có tiền đấy, Tiểu Như, nếu như có thể, cậu nên nắm chặt lấy anh ta!”
Trần Uyển Như cảm thấy An Nam càng nói càng kì cục, liền đứng lên, liếc xéo An Nam, “Tớ đi tắm đây!”
An Nam ôm gối, vẫn đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào của riêng mình, cô ngắm bóng lưng của Trần Uyển Như, nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Như, ngày mai tớ phải đáp chuyến bay tới Pháp, nếu Đường Kỳ gọi cho cậu, thì cậu cứ nói cho anh ta biết tớ về Mỹ rồi, sau đó đợi anh ta đến Mỹ gọi cho cậu, thì nói tớ vừa đến Anh, đợi anh ta tới Anh rồi gọi cho cậu, cứ nói tớ đến Italia…”
Trần Uyển Như tựa người trên khung cửa phòng rửa tay, nghe An Nam kích động không thôi nói kế hoạch, thờ ơ nói: “An đại thiếu gia, xin hỏi anh cái này có thể tính là trả thù không?”
“Tính chứ!” Ngược lại, An Nam có lý chẳng sợ thừa nhận: “Tớ đang trả thù Đường Kỳ, thì sao? Ai bảo anh ta hành hạ tớ nhiều năm như thế, thật vất vả mới có cơ hội tập kích, tớ chắc chắn sẽ giữ thật chặt!”
*******************************
Hôm sau, An Nam thật sự bay tới Pháp.
Trần Uyển Như cũng thật sự dựa theo phương pháp xử lí của An Nam, tại lúc Đường Kỳ gọi điện thoại tới, nói bây giờ An Nam đang ở nước Mỹ, mà Đường Kỳ cũng không nói hai lời đã bay thẳng tới Mỹ.
An Nam rời đi, khiến trong nhà Trần Uyển Như chỉ còn một mình cô, hơn nửa tháng này, đã quen với có người ở cùng, giờ chỉ còn một mình, trái lại cảm thấy có chút trống rỗng kì lạ.
Nhất là lúc khuya, đặc biệt cô đơn.
Trần Uyển Như ở tầng cao, lúc trước khi mua lại cái phòng này, cũng không chọn tầng cao nhất, nhưng đây ở tầng 10, cửa sổ rộng lớn sát sàn, dễ ngắm cảnh đêm.
Trần Uyển Như đứng trước cửa sổ sát sàn, trong miệng ngậm một điếu thuốc, thi thoảng hít một hơi, đã là mười hai giờ đêm, cô lại không có chút mệt mỏi nào, cứ ngây ngốc như thế, nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, Trần Uyển Như dựa vào cửa sổ ngủ, đợi đến lúc tỉnh dậy, đã là 10h sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tiến vào từ cửa số, ấm ấm áp áp, rất thoải mái, cô lười biếng mở to mắt, mới cảm thấy đau lưng, trên người còn rơi đầy mẩu thuốc lá.
Cô đứng dậy, cởi quần áo bẩn ra, duỗi lưng ngáp một cái, đi tắm.
Tắm rửa được 30 phút, Trần Uyển Như nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô ngậm bàn chải đi ra, nhìn thoáng qua tên gọi trên điện thoại, người gọi là Tô Thần, Trần Uyển Như dừng lại trong chốc lát, bấm nghe.
Vẫn hẹn cô ra ngoài như cũ.
Nói sắp tới dưới lầu rồi.
Trần Uyển Như cũng không lên tiếng, vụng về ờ một tiếng, rồi tắt máy, tiếp tục xông vào phòng tắm, tự cọ rửa bản thân.