Đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt bỏ xe ngựa, đi bộ, cô đi tới bên hồ trấn nhỏ, không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít sâu, mỉm cười nhàn nhạt, cảm thụ thành thị giống như mộng cảnh này.
Vẻ mặt Lý Tình Thâm yên tĩnh nhìn chằm chằm, khóe môi cười yếu ớt, lặng yên không chút tiếng động, lấy ra điện thoại di động, chụp được một màn đẹp đẽ này.
Rồi sau đó, anh liền trợt giật mình là hình trong điện thoại di động của mình, toàn bộ đều là Lăng Mạt Mạt, ở chân trời góc biển Hải Nam, ở thác nước Niagara Newyork, ở trên xe buýt Luân Đôn còn có vào giờ phút này.
Lý Tình Thâm đưa mắt nhìn thật lâu, mới chậm rãi cất điện thoại di động, chậm rãi đi đến bên người Lăng Mạt Mạt, yên tĩnh đứng cùng với cô.
Một lúc lâu sau Lăng Mạt Mạt mới mở hai mắt ra, nhìn lá liễu xanh biếc, hoa tươi sặc sỡ trong trấn nhỏ, gió nhẹ trời xanh, màu sắc rực rỡ, trong giấy phút đấy, thâm chí có một loại ảo giác năm tháng tốt lành, cô không nhịn được thở dài một hơi rồi nói: “Thật là không nghĩ tới, một trấn nhỏ trong giấc mộng như vậy, lại thật sự tồn tại ở trên cái thế giới này.”
“Ừ, lúc ban đầu nơi này là nền tảng của nước Pháp, không tồn tại thứ quan trọng gì, nhưng mà bởi vì Mạc Nại đến, nên đã nổi tiếng khắp nước, tất cả mọi người tới nước Pháp đều sẽ đến trấn nhỏ này, sau đó” Sau khi Lý Tình Thâm nói đến đây, bất chợt dừng lại, rồi mới tiếp tục nói: “Được một số người coi là Tiên cảnh.”
Lăng Mạt Mạt bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, cảm thấy hai chữ “Tiên cảnh”hình dung cái trấn nhỏ này thật là phù hợp, nhưng mà.
Lý Tình Thâm nhìn chăm chú vào phương xa, vẻ mặt lộ ra có chút kỳ lạ, thật ra thì, mới vừa anh thiếu chút nữa thì bật thốt lên, sau đó, tất cả mọi người lưu truyền một câu nói như vậy—- Giverny, một thị trấn trong mơ, hãy tìm một ngươi bạn yêu và cùng bỏ trốn!
Sau khi rời nước Pháp, chính là Kim Tự Tháp thần bí của Ai Cập, biển Aegean của Hy Lạp, rồi Maldives thủ đô của nền âm nhạc Vienna, và sau cùng chính là Cầu Than Thở ở Venice.
Lúc này, thời gian bọn họ ra ngoài quay phim đã qua thời gian hai tháng.
Sau khi quay phim xong, đoàn người ngồi thuyền nhỏ đi đi xung quanh thành phố nổi danh thế giới, Lý Tình Thâm trước sau như một, mỗi lần đến một chỗ, liền có thể giảng thuật cho Lăng Mạt Mạt về truyền thuyết truyện xưa của cảnh nổi tiếng, Cầu Than Thở cũng không ngoại lệ.
Khoảng cách tới Cầu Than Thở còn một đoạn, giọng Lý Tình Thâm thanh lịch đạm mạc cũng đã vang lên: “Cầu Than Thở hay còn gọi là cầu hoàng hôn, cả hai đầu cầu nối với Phủ Thống đốc cùng nhà giam Venice, là con đường đi qua sau khi chịu án chết ở trong tù, bởi vì đi qua cây cầu này, liền đại biểu vĩnh biệt nhân thế.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh, phát hiện đều là dùng đá cẩm thạch điêu khắc hoa cúc tám cánh, cực kỳ tinh xảo.
Lý Tình Thâm không có nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt hay thay đổi, rồi sau đó, liền dùng tiếng ý nói với người chèo thuyền Venetian mà Lăng Mạt Mạt nghe không hiểu gì đó, cái người Venetian đó liền gật đầu, liên dựng ngón tay cái lên.
Lúc này đúng là thời gian mặt trời lặn, trời chiều chuyển hồng, ánh nước trong veo đều biến thành màu đỏ.
Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt ngồi ở trên thuyền, lúc đi ngang qua dưới cầu than thở, bất chợt tay người chèo thuyền run lên, thuyền nhỏ đụng phải một bên tường đá, rồi sau đó thuyền nghiêng về phía Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt còn không kịp kêu lên, cả người đã rơi vào trong nước, một giây kế tiếp, Lý Tình Thâm cũng rơi xuống nước cùng cô