Mọi người thấy Lý Tình Thâm uống rượu, lúc này mới rối rít nâng li rượu lên, Bạc Sủng Nhi tiên phong lấy ra quà tặng đầu tiên, hai tay đưa cho Lý Tình Thâm, làm cho bầu không khí nơi đây trở nên thoải mái: “Anh Tình Thâm, sinh nhật vui vẻ!”
Lý Tình Thâm cúi đầu nhận lấy món quà Bạc Sủng Nhi đưa tới, mở ra, là một kẹp cà vạt bằng vàng óng ánh, tạo hình đơn giản hào phóng, giống như con người của anh, kiêu ngạo lại thanh cao.
Lý Tình Thâm nâng môi, nói: “Cám ơn!”
Sau đó là đám người Tần Thánh, Tô Thần, Dịch Thiển cũng rối rít đem quà tặng cùng lời chúc mừng của mình lên, Lý Tình Thâm nhận lấy từng cái, mỗi một món đều là đại lễ, du thuyền, xe sang trọng, biệt thự.
Tuy nhiên mấy món quà này, Lý Tình Thâmkhông muốn nhận, cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng lại là tấm lòng của tất cả mọi người, mọi người cho anh nhiều lời chúc phúc như vậy, Lý Tình Thâm liền rũ mất xuống, che giấu tất ca ảm đạm nơi đáy mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trong suốt, cười rất tự nhiên.
Mọi người thấy Lý Tình Thâm nở nụ cười, cũng từ từ thả lỏng ra, hiển nhiên là rất vui mừng, nâng cốc nói cười, bởi vì Lý Tình Thâm bị dị ứng với rượu cồn, cho nên mọi người rất quan tâm đến anh, chỉ để cho anhuống một lý rượu, sau đó dùng trà thay rượu.
Cơm nước xong, đã là mười một giờ rưỡi tối, chỉ còn nữa tiếng nữa là kết thúc sinh nhật của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt còn chưa xuất hiện, đáy lòng Lý Tình Thâm vốn còn chút xíu mong đợi cũng từ từ tan biết mất, đều bị một mảnh hoan vắng cô độc thay thế.
Bánh sinh nhật đã chuẩn bị từ sớm, ăn cơm xong, Bạc Sủng Nhi mượn cớ thích yên lặng liền nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, Tần Thánh đứng ở công tắc nguồn điện tổng, sau đó lặng lẽ đếm đến năm, lập tức tắt nguồn điện trong nhà, sau đó, cửa bị Tô Thần nhẹ nhàng mở ra, Bạc Sủng Nhi từ từ đem bánh sinh nhật cấm đầy nến đẩy vào.
Mọi người như trẻ nhỏ không biết mệt, vui vẻ hát bài chúc mừng sinh nhật, tiếng hát vừa dứt, liền thổi tắc nến.
Lúc này Tần Thánh mới mở nguồn điện lên, mọi người đã sớm ăn uống no say nên dĩ nhiên không thể ăn thêm bánh kem, vì vậy một đám người liền trét kem đùa với nhau, không bao lâu, trên tóc và quần áo của mọi người đều dính đầy kem trắng.
Chờ đến khi mọi người đã chơi đủ, uống đủ, thì trời đã rạng sáng, Tịch Giản Cận lịch sự cáo từ, dĩnhiên Bạc Sủng Nhi liền mượn cơ hội này, nói mình uống nhiều quá, để cho cậu ta đưa mình về một đoạn, hai người liền cùng nhau rời đi.
Dịch Hỉ Hoan không thích ở khách sạn, Dịch Thiển lại cực kì dung túng cô, liền gọi điện thoại, gọi tài xế Dịch gia đến đón họ về.
Trong phòng to lớn chỉ còn lại bốn người đàn ông là Tô Thần, Du Dật, Tần Thánh và Lý Tình Thâm, ba người Tô thần, Du Dật và Tần Thánh còn chưa uống đủ, không ngừng la hétchơi đoán số uống rượu, Lý Tình Thâm ngồi ở một bên, bưng ly tràn nóng yên lặng nhìn bọn họ một lúc, liền đứng dậy, đẩy cửa bước vào phòng ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất, trực tiếp đẩy nó ra, lúc này trời đã gần vào thu, gió có chút lạnh, có chút ẩm ướt, cái rét lạnh thấu xương từ cửa sổ xông vào trong phòng, thổi vào người của Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm hờ hững đứng ở nơi đó, nhìn cảnh đêm phồn hoa an tĩnh bên ngoài, vẻ mặt rất chuyên chú, nhưng trong ánh mắt có chút không yên lòng.
Cho nên, khi Du Dật đẩy cửa vào, đi tới bên cạnh anh, anh cũng không có chút phản ứng.