Ánh mắt của Lý Tình Thâm lạnh lẽo nhìn lướt qua Giản Thần Hi, anh nắm tay cô mạnh hơn, giống như muốn bẻ gảy cổ tay của cô.
Sắc mặt Giản Thần Hi hơi nhăn lại, lại như không cảm thấy đau đớn, chỉ lúc lắc thân thể cười ha ha.
Vừa cười, đáy mắt cô liền hiện lên một tầng sương mù, cô quật cường không muốn để nước mắt rơi xuống, chỉ một mực cong môi, phát ra tiếng cười khô khốc thê lương.
Cười như vậy, khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Thật lâu sau đó Giản Thần Hi mới ngưng được nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, nói gằn từng chữ: “Chỉ là, anh cũng đừng hả hê quá sớm, tôi không phải là người của ES, tôi là người của E&R, mặc dù anh là thiếu gia tập đoàn Bạc Đế, vậy thì thế nào? Anh dám tự tiện vì một người phụ nữ mà hủy buổi ca nhạc của E&R như vậy, làm sao anh có thể ăn nói với Tô thiếu gia? Ha ha tôi chính là người hát ca khúc chủ đề của E&R năm nay!”
Khi Giản Thần Hi nói đến đây, liền quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, đáy mắt lộ ra chút sắc bén, chậm rãi mở miệng nói: “Lăng Mạt Mạt, cô cho rằng cô có Lý Tình Thâm trợ giúp thì có thể không chút kiêng kỵ sao? Cô có tin rằng bây giờ mình còn đang hả hê, những có lẽ không quá hai ngày, ES sẽ bị E&R tiêu diệt! Những năm nay ES có làm được nhiều thứ, nhưng cũng không bằng được tập đoàn Bạc Đế! Lý Tình Thâm là người của tập đoàn Bạc Đế, anh ta không có việc gì, nhưng tập đoàn Bạc Đế cũng không chắc sẽ để yên, Enson cũng không có may mắn như vậy, có lẽ công ty của mình cũng sẽ bị sụp đổ mất!”
Giản Thần Hi nói xong, liền cười khanh khách: “Dù sao bây giờ tôi đã có tiếng xấu rồi, không sao cả, cùng lắm thì tôi không lăn lộn trong làng giải trí nữa, nhưng mà, Lăng Mạt Mạt, cô thật đúng là hồng nhan họa thủy, khiến Lục Niệm Ca đến giờ không có chút tin tức, khiến Lý Tình Thâm và Tô Thần trở mặt thành thù, khiến Enson vì cô mất đi công ty cho nên cô cho rằng cô có được gì sao? Tôi, Giản Thần Hi chết thì chết, dù sao cô cũng vì đánh bại tôi mà hủy diệt nhiều thứ như vậy, tôi chết cũng đáng giá ha ha ha ha.”
Giản Thần Hi nghễnh cao đầu rồi cười như điên, cô chỉ vào mình, nói từng chữ từng câu: “Tôi là Tiểu Tam, vậy thì sao? Dù cho thiên hạ phỉ nhổ tôi thì thế nào? Lăng Mạt Mạt, tôi yêu Lục Niệm Ca, tôi yêu Lục Niệm Ca đến thảm thương, đến bây giờ, tôi vẫn yêu Lục Niệm Ca!”
Giản Thần Hi giống như là đã dùng hết hơi sức để kêu, thét lên tiếng cuối cùng, giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn.
Có nhân viên làm việc thấy tâm tình Giản Thần Hi bất ổn, tiến lên, kéo lấy Giản Thần Hi, cung kính mở miệng nói với Lý Tình Thâm: “Lý thiếu gia, giờ tôi đưa Giản tiểu thư đi.”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, Lăng Mạt Mạt vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi chút.”
Lý Tình Thâm nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt chỉ nhìn chằm chằm Giản Thần Hi, mắt lấp lánh, không có bất kỳ cảm tình nào, mở miệng: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, chỉ để lại mình Giản Thần Hi thôi, để tôi và cô ta nói chuyện.”
“Không được.”
Lý Tình Thâm nghĩ cũng không có nghĩ liền không đồng ý, Lăng Mạt Mạt quay đầu, cười cười với anh: “Không có chuyện gì, cô ấy sẽ không làm gì em.”
Lăng Mạt Mạt quay đầu nhìn Giản Thần Hi đang kích động, cô khẽ cúi thấp đầu, giọng điệu thật bình tĩnh:
“Hơn nữa, chuyện giữa hai người chúng ta sớm muộn gì cũng phải kết thúc.”