Bên trong xe yên tĩnh trở lại, Trần Uyển Như lái xe, một đường đi về phía khu nhà của Lăng Mạt Mạt.
Trần Uyển Như nhìn thẳng phía trước, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu, cô ấy mới mở miệng nói: “Vòng giải trí là một nơi anh lừa gạt danh lợi từ tôi, đâu đâu cũng tràn ngập mưu kế và hãm hại. Nhưng tính hết âm mưu, khôn khéo, cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi luật sinh tử. Cho nên, không cần tuyên chiến đấu đá với người khác cái gì, bởi vì có vài người không có ranh giới đạo đức, chuyện bọn họ làm được, cô vĩnh viễn không làm được, thì càng đấu, kết quả chỉ có một, chính là cô thua!”
“Vận khí tốt, có thể tránh được một kiếp, còn vận khí không tốt, có lẽ sẽ rơi vào kết cục hầu linh như vậy.”
“Cho nên, người phải học cách bảo vệ bản thân.”
“Rất nhiều người đều nói Trần Uyển Như tôi giả vờ độc lai độc vãng, khinh thường làm bạn với người khác, thật ra không phải như thế ”
Trên cái này thế giới, người chân chính khinh thường làm bạn với người khác, thanh cao ngạo mạn đến không ai bì nổi chỉ có một.
Chính là Thần Thoại, Lý Tình Thâm.
Bởi vì anh ấy vô cùng cường đại, anh ấy mới có thể như vậy.
Người giống như cô, đâu có bản lãnh này?
Cô sở dĩ làm như vậy, chỉ vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
“Bởi vì tôi không thể tin tưởng người khác, những người mặt ngoài nhìn như cùng cô có quan hệ than thiết, có lẽ quay người lại sẽ giẫm lên cô, cô không biết người nào có thể tin, người nào không thể tin, cho nên có thể làm, cũng chỉ có độc lai độc vãng, ai cũng không tin.”
Giọng Trần Uyển Như dần dần liền yên tĩnh trở lại.
Sau khi cô ấy nói xong, thì không còn mở miệng nữa.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở bên cạnh, tỉ mỉ suy nghĩ lời của cô ấy một lần, sau đó phát hiện ra, Trần Uyển Như đang chỉ bảo cô.
Có lẽ đổi lại trước kia, Trần Uyển Như sẽ không nể mặt ăn bữa cơm này, mà tối nay sở dĩ đến, chỉ là muốn để cho Lăng Mạt Mạt thấy rõ một việc.
Xe nhanh chóng chạy trên đường thành phố X, cuối cùng dừng ở dưới nhà Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nói một tiếng cám ơn với Trần Uyển Như, sau đó đẩy cửa xe, đi ra.
Lúc Lăng Mạt Mạt sắp đóng cửa xe, đột nhiên dừng lại, giọng nói rất thành khẩn lặp lại một lần nữa: “Cảm ơn!”
Trần Uyển Như cười nhìn Lăng Mạt Mạt, dường như hiểu được hai chữ cuối cùng Lăng Mạt Mạt nói có hàm nghĩa gì, khẽ gật đầu, không nói gì.
Lăng Mạt Mạt đóng cửa xe lại, Trần Uyển Như đạp chân ga, rời đi.
Lăng Mạt Mạt đứng ở dưới lầu rất lâu, mới xoay người, lên lầu.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Đêm khuya.
Lục Niệm Ca lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, lặng yên không một tiếng động xốc chăn lên, đi xuống giường.
Lúc đi đến cửa phòng ngủ, Lục Niệm Ca nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thấy Giản Thần Hi đang ngủ say, anh ta nhẹ nhàng mím môi, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Lục Niệm Ca lên tầng thượng của biệt thự, đêm mùa hè, muôn vàn ánh sao, Lục Niệm Ca nghiêng người tựa vào lan can, đốt một điếu thuốc, từ từ hút.
Khói mù lượn lờ phía sau, có một gương mặt cô gái hiện lên, Lục Niệm Ca nhìn có chút say mê, cánh môi mím càng chặt.
Là cô ấy.
Lăng Mạt Mạt.
Lục Niệm Ca không biết tại sao đêm nay mình lại nhớ đến cô gái này, làm trong lòng anh ta phiền muộn.
Lục Niệm Ca dụi tắt điếu thuốc, nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên bên tai xuất hiện lời cô gái kia – – – –
Lục Niệm Ca, thì ra Lăng Mạt Mạt tôi ở trong lòng của anh, là một người như vậy!