Sắc mặt Lý Tình Thâm càng ngày càng trở nên khó coi, anh trực tiếp đứng lên từ bàn mạt chược đi tới bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại cho Lăng Mạt Mạt, nhưng kết quả là, lần này điện thoại của cô vang lên một giọng nói máy móc: “Thật xin lỗi, số điện thoại mà ngài vừa gọi đã tắt máy.”
Lúc này Lý Tình Thâm mới âm trầm cúp điện thoại, một lần nữa trở lại căn phòng.
Người sáng suốt đều biết rằng tâm tình của người được sinh nhật tối nay cực kỳ hỏng bét, nhất thời mọi người trong phòng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói câu gì.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau, Tô Thần mới khe khẽ ho khan một cái, phá vỡ không khí quỷ dị trong lúc này, “Việc này… mọi người cứ việc chờ đợi đi, dù sao thì tôi cũng không đói bụng.”
”Gần đây tôi giảm cân, giảm cân!” Tần Thánh thấy Tô Thần nói chuyện, liền vui vẻ nói.
Không khí từ chút một được tháo gỡ ra, tất cả mọi người đều ồn ào lộn xộn bắt đầu nói qua nói lại một chút, Lý Tình Thâm hơi rũ mắt phượng xuống, khóe môi nhấp nhẹ, toàn thân tản ra một loại khí rét run người, mọi người nhìn Lý Tình Thâm như vậy, cũng dần dần ngừng nói lại.
Cả căn phòng yên tĩnh hồi lâu, thì Lý Tình Thâm mới ngẩng đầu lên, tuy nhiên không nói gì cả.
Đôi mắt lạnh lùng tao nhã nhìn chằm chằm vào hư không, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi giật giật khóe môi nói: “Không cần chờ đâu, A Thánh, gọi điện thoại thông báo cho quản lý, mang bữa ăn lên đây.”
Tần Thánh đứng ở đó không nhúc nhích, do dự một chút, hỏi: “Thật sự không đợi nữa sao?”
”Ừ.” Lý Tình Thâm gật đầu một cái, toàn thân xót xa bùi ngùi, đáy mắt bao phủ một tầng mất mác nhàn nhạt: “Điên thoại di động của cô ấy tắt máy rồi.”
Nhiệt độ bên trong căn phòng lại một lần nữa giảm xuống còn âm độ.
Tần Thánh cầm điện thoại di động lên, nhỏ giọng thông báo cho quản lý của “Hoàng Cung“.
Rất nhanh thức ăn liền được mang lên đầy đủ, còn có cả hai chai rượu vang quý giá năm 82 phiên bản Laffey.
Sau khi nhân viên phục vụ bày ly rượu, và rót rượu xong, thì liền lặng yên không một tiếng động thối lui.
Kế tiếp đương nhiên là ăn các món ăn, nhưng mà tất cả mọi người lại có vẻ có chút cứng ngắc, Lý Tình Thâm nhìn mọi người một vòng, rồi liền dẫn đầu thong thả ung dung đi tới trước bàn ăn, tùy ý cầm lên một ly rượu đỏ, lạnh nhạt nói: “Cạn chén!”
Mọi người thấy Lý Tình Thâm bưng ly rượu đỏ lên, nên cũng đều bưng lên theo, Tô Thần hơi lo lắng liếc nhìn Lý Tình Thâm, vẫn là không nhịn được mà mở miệng nói: “Tình Thâm, cậu cũng đừng quá đau buồn, có lẽ là do cô ấy thật sự có chuyện gì khác mà thôi.”
”Đúng vậy, có lẽ đợi thêm một lát nữa là sẽ tới mà.” Du Dật cũng ùa theo mọi người.
Lý Tình Thâm có thể nghe được ý từ an ủi từ trong lời nói của bọn họ, nhưng mà, những lời an ủi này lại như thể trắng trợn như vậy, châm chọc như vậy.
Có chuyện gì hay không, thật ra thì thật sự không quan trọng.
Bởi vì nếu như quả thật cô có lòng, thì khi lỡ hẹn, chẳng phải vẫn có thể gọi cho anh một cú điện thoại, hay một tin nhắn sao?
Rốt cuộc chuyện đó quan trọng đến mức nào, mà có thể làm cho anh gọi cô hơn hai mươi cuộc gọi, mà vẫn không nhận được một chút hồi âm nào từ cô?
Lý Tình Thâm nắm chặt ly rượu trong tay, anh hơi rũ tầm mắt xuống, nụ cười có chút rời rạc hời hợt, cực kỳ huyễn hoặc, khóe mắt vẫn luôn lạnh lùng trước sau như một cũng mềm mại hơn rất nhiều, bộc lộ ra ngoài sự đau thương mà người ngoài không dễ dàng được nhìn thấy. d/đ/l/q/đ
Anh cụng ly rượu trong tay với những người khác, sau đó cúi đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dán đôi môi lên trên ly rượu thủy tinh kia, nhẹ nhàng ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.
Một loạt động tác này thoạt nhìn vô cùng ưu nhã và tinh tế.
Mọi người nhìn thấy Lý Tình Thâm uống rượu, thì lúc này mới mới rối rít nâng ly rượu lên theo, Bạc Sủng Nhi dẫn đầu lấy ra món quà tặng mà mình đã chuẩn bị từ trước, hai tay đưa cho Lý Tình Thâm, làm cho bầu không khí thoải mái hơn một chút: “Anh Tình Thâm, sinh nhật vui vẻ!”