“Tôi và Niệm Cca, vẫn là bạn cùng trường, anh ấy là học trưởng của tôi, trước kia rất lâu, chúng tôi đã quen biết, cho nên, album mới, là ghi chép lại những điều tốt đẹp giữa chúng tôi, đồng thời tất cả mọi người sẽ không còn lại những điều tốt đẹp như vậy.”
“Vậy thật lòng chúc mừng album mới của Giản tiểu thư bán chạy.”
Kế tiếp là một chuỗi câu hỏi, đến cuối cùng, ngược lại có ký giả đùa giỡn nói: “Tin đồn Lục tiên sinh và Giản tiểu thư cực kỳ yêu nhau, không biết bây giờ ở đây, Lục tiên sinh hôn Giản tiểu thư một cái được không?”
Khuôn mặt Giản Thần Hi đỏ bừng, không khỏi thẹn thùng.
Lục Niệm Ca cũng hơi chần chờ, vậy mà, vẫn nghiêng đầu, chậm rãi vươn tay, kéo cổ Giản Thần Hi lại.
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt cứng ngắc nhìn một màn trong ti vi.
Cô không để ý đến, Lý Tình Thâm từ trên lầu xuống rót nước uống, đứng ở bên cạnh cô, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Người trên ti vi, tất nhiên Lý Tình Thâm biết, một người là quản lý ký hợp đồng với SE, một là nghệ sĩ ký hợp đồng với SE..dien<dan>le<quy>don
Nhất là người đàn ông kia, tên là Lục Niệm Ca, anh vô cùng quen thuộc.
Lúc hai mươi tuổi trở về nước, cô gái nhỏ mười bốn tuổi ngượng ngùng mở miệng, nói mình thích một nam sinh lớp bên cạnh, tên là Lục Niệm Ca.
Lục Niệm Ca, Lục Niệm Ca, người đàn ông này, anh chưa từng nói qua nửa câu với cậu ta, nhưng hiểu rõ cậu ta như lòng bàn tay.
Mà nay, người đàn ông Lục Niệm Ca này đã trở thành bạn trai người ta, cô lại không chết tâm, còn có thể nhìn về phía màn ảnh, buồn bã như mất, khổ sở ngỡ ngàng.
Lý Tình Thâm mím môi, nhìn ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, từng chút từng chút trở nên đau thương, đáy lòng có một ngọn lửa dần dần bắt đầu cháy rực.
Không thể không thừa nhận anh thật sự cảm thấy vẻ mặt này của cô, có chút chói mắt, có chút phiền lòng!
Đôi mắt Lăng Mạt Mạt đen nhánh, lóe một tầng ánh nước, nhìn người đàng ông trên màn ảnh ti vi như ánh mặt trời sạch sẽ nhích từng chút tới gần cô gái xuất sắc xinh đẹp.
Ngón tay không tự chủ mà nắm thành quyền.
Đáy lòng, cuồn cuộn từng hồi cảm xúc không nói ra lời.
Ngay khi cánh môi Lục Niệm Ca sắp dán lấy cánh môi của Giản Thần Hi, ti vi bất chợt tắt cái bụp.
Ánh mắt Lăng Mạt Mạt trống rỗng nhìn Lý Tình Thâm đứng bên cầm hộp điều khiển, sắc mặt người đàn ông này âm trầm, ánh mắt lộ ra sự tức giận: “Còn sững sờ ở đây làm cái gì, lại đi chép ca khúc ánh trăng của Beethoven, một trăm lần!”
Lăng Mạt Mạt ngẩn người, hồi hồn, không hiểu mình lại trêu chọc vị thần này lúc nào, “Em đã sao chép qua một trăm lần rồi!”
“Vậy thì sao chép tiếp một trăm lần!” Lý Tình Thâm không chút do dự mở miệng.
Lăng Mạt Mạt đứng yên không động.
Lý Tình Thâm cau mày, sắc mặt cực kỳ khó coi, ra lệnh: “Còn không mau đi!”
Đổi lại là trước kia, Lăng Mạt Mạt tuyệt đối không dám □□, cho dù trong lòng vạn lần không muốn, vẫn sẽ ngoan ngoãn lên lầu sao chép. .dien<dan>le<quy>don
Nhưng mà hôm nay không giống, trên kênh giải trí trên TV, lại đang tuyên truyền album mới của Giản Thần Hi, Lục Niệm Ca ở bên cạnh cô tươi cười rạng rỡ ân ái, trai tài gái sắc, thấy thế nào cũng là ông trời tác hợp cho họ.
Mà hạnh phúc của họ, là đạp lên sự đau khổ của Lăng Mạt Mạt lấy được.
Tại sao bọn họ có thể không chút kiêng kỵ vẻ vang như vậy, mà cô còn phải từ tầng dưới chót lấy lòng người khác, từ từ bò lên trên.
Thậm chí, vì không để cho mình chết đi như thế, cô đã dâng hiến thứ trân quý nhất của một cô gái ra ngoài!