Cô theo bản năng quay đầu lại, thấy cô bé bán hoa hồng vừa nãy đẩy một xe hoa hồng tới trước mặt mình, nói: “Chị ơi, có một anh trai nhờ em tặng cho chị!”
Biểu tình của Lăng Mạt Mạt có chút u mê.
Chung quanh có rất nhiều người đi ngang qua, nghe được lời nói của cô bé bán hoa hồng, đều rối rít quay đầu nhìn Lăng Mạt Mạt.
Cô gái nhỏ kiếm được rất nhiều tiền, vui mừng hớn hở: “Chị ơi, anh trai kia đối với chị thật là tốt, một xe hoa hồng của em, có 999 đóa!”
Lăng Mạt Mạt vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, trong đầu suy nghĩ, rốt cuộc là ai tặng hoa cho cô!
“Chị gái, anh kia cho em rất tiền nhiều, ngay cả cái xe này em cũng đưa cho chị luôn đó!”
Cô bé bán hoa hồng vừa nói vừa đẩy xe tới trước mặt Lăng Mạt Mạt.
Đó là một chiếc xe màu trắng, trên đó toàn là hoa hồng, đầy ắp cả xe, giống như là một biển hoa khổng lồ, Lăng Mạt Mạt đưa tay nhận lấy, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc cùng soi mói của rất nhiều người, đẩy xe hoa hồng rời đi.
Mới đi được mấy bước, điện thoại di động đã vang lên, cô lấy ra thì thấy Enson gởi tới tin nhắn: “Thích không?”
Trong lòng Lăng Mạt Mạt run lên, buông xe hoa ra, nhìn bốn phía chung quanh tìm kiếm.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Cuối cùng Lăng Mạt Mạt phải gọi điện thoại tìm công ty vận chuyển giúp cô chuyển xe hoa hồng về nhà.
Cô thuê xe đi về trước .
Lăng Mạt Mạt vừa về tới dưới lầu, liền nghe có người kêu tên mình: “Lăng Mạt Mạt.”
Nghe thanh âm này Lăng Mạt Mạt kinh ngạc một chút, đột nhiên quay đầu lại thì thấy chiếc BMW quen thuộc cùng người đàn ông ôn hòa đó, đèn đường lờ mờ chiếu vào trên người anh tạo ra một vòng sáng nhợt nhạt, cô nhíu nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Lục Niệm Ca cũng không nói gì, chỉ nhìn Lăng Mạt Mạt, nhìn thật lâu mới cất bước đi tới trước mặt cô.
Lăng Mạt Mạt ngửi được mùi rượu, cô nhíu mày, có lẽ là vì tối nay nhận được hoa Enson tặng, mặc dù chưa từng gặp gỡ anh, nhưng tâm tình của cô rất tốt, nhìn Lục Niệm Ca nở nụ cười hiếm thấy, sau đó mở miệng, nói: “Sao anh ở chỗ này?”
Lục Niệm Ca không trả lời câu hỏi của Lăng Mạt Mạt, chỉ đứng yên ở nơi đó, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt không chớp mắt.
Ánh mắt của anh đen nhánh và sáng ngời, vẫn như người thiếu niên thuần khiết trong sáng năm xưa .
Hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng run rẩy chớp mắt, bình tĩnh nói với Lăng Mạt Mạt: “Mạt Mạt ông cố của em đã qua đời.”
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt có hơi không được tốt, nhếch môi không nói gì.
Lục Niệm Ca nhìn vẻ mặt bình thản của Lăng Mạt Mạt, chẳng qua là cảm thấy buồn thương trong lòng, không nhịn được đưa tay rút một điếu thuốc, đặt ở khóe miệng, đốt, hít hai cái, lại mở miệng nói: “Mạt Mạt, em đã từng đã nói trên thế giới này em chỉ có ba người thân, một là ông cố, một là Lục Niệm Ca, một là Giản Thần Hi, mà bây giờ em chỉ còn lại chính em mà thôi.”
Đúng là Lăng Mạt Mạt đã nói qua, khi đó cô rất ngốc rất ngây thơ mới nói những lời như thế, người khác có nhà, cô không có, cũng không sợ, bởi vì cô có người thân thương cô nhất là ông cố, người yêu cô nhất là Lục Niệm Ca, người bạn tốt nhất là Giản Thần Hi!
Hiện tại nghe Lục Niệm Ca nhắc lại, Lăng Mạt Mạt thản nhiên, cô lạnh nhạt liếc nhìn Lục Niệm Ca, nói: “Vậy thì thế nào?”