Lý Tình Thâm lẳng lặng lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu trầm mặc nhìn cô gái không nói gì, ánh mắt của anh khẽ trở nên hoảng hốt.
Nhà hàng Khải Duyệt cách nhà Lăng Mạt Mạt rất gần, chẳng mấy chốc đã gần đến nơi muốn đến, Lý Tình Thâm nhanh chóng thả chậm tốc độ xe chạy, mặc dù anh 100 1000 lần không muốn, xe vẫn sẽ tới nơi cần đến.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Lúc này Lăng Mạt Mạt đã điều chỉnh xong tâm tính của mình, khẽ cúi đầu, cởi dây an toàn, nghiêng đầu, quay về phía Lý Tình Thâm cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói ra: “Thầy, cám ơn anh đưa em trở về.”
Nói xong, cô liền xoay người muốn xuống xe, Lý Tình Thâm đột nhiên vươn tay nắm cổ tay của cô, thân thể Lăng Mạt Mạt run lên, kinh ngạc nghiêng đầu sang, sau đó liền chạm đếntròng mắt sau thẳng củaLý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm bắt được ánh mắt hơi hồng của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Khóc sao?”
Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt mới vừa rồi như cũ, cô không có gật đầu, cũng không có nói gì, chỉ là mặc cho trầm mặc lan tràn vô tận, cô sợ có một cử động, liền khôngduy trì nổi nụ cười như vậy, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt nửa ngày, anh mới nhẹ nhàng buông cổ tay của cô ra.
Lăng Mạt Mạt được tự do, liền nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, vậy mà, mới vừa đi hai bước, sau lưng truyền tớitiếng Lý Tình Thâm gọi tên mình, cô xoay người, thấy cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Lý Tình Thâm vô cùng tuấn mỹ bộc phát có vẻ mê ly yêu mị bởi đèn đường, anh nói: “Chiều mai tôi tới đón em.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, “Vậy em đi vào trước.”
Lý Tình Thâm không biết tại sao bất chợt vành mắt Lăng Mạt Mạt lại hồng, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Em ổn chứ?”
Tất nhiên Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm chỉ ý gì, liền cong môi cười: “Em không sao, nghe nhạc nên vậy!”
Lý Tình Thâm nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái.
Lăng Mạt Mạt liền mở miệng lần nữa: “Thầy, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Lý Tình Thâm gật đầu một cái, từ đầu đên cuối tầm mắt vẫn ngừng lại ơ trên người Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt lễ phép khéo léo vẫy tay, xoay người rời đi.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng dáng của cô tới khi biến mất không thấy gì nữa, sau đó thấy phòng đèn cô sáng lên, lúc này mới đóng cửa sổ xe lại, từ từ chuyển xe, quay đầu, rời đi.
Sau khi Lăng Mạt Mạt về đến nhà, tâm tình cực kỳ không tốt, một đêm ngủ không được, cực kỳ không yên, năm lần bảy lượt tỉnh lại, sau đó quay về phía căn phòng trống rỗng, cảm thấy vô cùng cô đơn.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Hôm sau bảy giờ tối sẽ bay.
Bốn rưỡi Lý Tình Thâm đã gọi cho Lăng Mạt Mạt, lúc năm giờ anh đến, Lăng Mạt Mạt vừa vặn kéo hành lý từ bên trong đi ra.
Lý Tình Thâm vừa ngừng xe, ngay lúc Lăng Mạt Mạt vừa muốn bỏ hành lý vào trong cốp, Lý Tình Thâm đã giành trước một bước đi tới bên cạnh cô, xốc hành lý của cô dễ như trở bàn tay, tư thái tao nhã bỏ vào.
Tới phi trường liền đi vào lối VIP của sân bay, lúc Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm đến, lần này đi theo còn có nhân viên quay chụp làm việc đợi ở đó.
Lên máy bay, dĩ nhiên là khoang hạng nhất, Lý Tình Thâm ngồi ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt, thời gian bay còn hai giờ, Lăng Mạt Mạt tương đối nhàm chán, Lý Tình Thâm ngồi ở một bên lật xem một xấp tài liệu, cô không dám quấy nhiễu, cũng chỉ có thể ngủ.