Sân khấu được treo giữa không trung, xung quanh không có vòng bảo vệ, mỗi lần Lăng Mạt Mạt bị đẩy vừa lui về phía sau vừa hét lớn, Lục Niệm Ca quay đầu nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới bên cạnh Lăng Mạt Mạt, ôm cô lại, sau đó hai người cực kỳ vinh quang ngã khỏi sân khấu cao bảy tám mét.
Cao bảy tám mét, tương đương với tòa nhà cao hai tầng, tốc độ rơi xuống cực kỳ nhanh, Lăng Mạt Mạt cảm thấy trái tim muốn ngừng đập, mặc dù Lục Niệm Ca ôm chặt cô vào trong ngực, vẫn không cách nào ngăn cản sự sợ hãi của cô.
Lúc rơi xuống đất, Lục Niệm Ca ôm cô vào trong ngực.
Cô không bị một chút thương tổn nào, nhưng Lục Niệm Ca không được may mắn như vậy, té gãy chân lại còn bị đập bể đầu, máu chảy ròng, đến bây giờ Lăng Mạt Mạt vẫn còn nhớ rõ, mái tóc dài của cô và máu của anh xen lẫn một chỗ, đỏ đỏ đen sẫm, vừa buồn nôn vừa nặng nề.
Lúc Lăng Mạt Mạt bị bảy tám người chặn lại cô không khóc, Lăng Mạt Mạt bị sợ hãi vì rơi khỏi sân khấu cao bảy tám mét cũng không khóc, nhưng lúc Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca vừa rồi còn đẹp trai mạnh mẽ đánh nhau vì cô và Giản Thần Hi đang hôn mê bất tỉnh dưới chân mình, máu chảy thành sông thì oa lên, khóc giống như một đứa trẻ.
Lúc ấy Lăng Mạt Mạt cực kỳ khổ sở, nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, cô cảm thấy loại tình cảnh chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình này thế nhưng lại xuất hiện trên người mình.
Trong lúc sống chết thế nhưng Lục Niệm Ca lại bảo vệ cô tốt như vậy!
Lúc đó Lăng Mạt Mạt đã nghĩ, cả đời này không phải Lục Niệm Ca thì không lấy chồng!
Nếu như Lục Niệm Ca bị té thành tàn phế, cô sẽ phục vụ anh cả đời.
Nếu Lục Niệm Ca bị té thành đầu óc ngu si, cô sẽ chăm sóc anh cả đời.
Thậm chí Lăng Mạt Mạt cũng ôm Lục Niệm Ca kêu lung tung: “Niệm Ca, anh đừng chết, trăm ngàn lần anh đừng chết.”
Kêu lên thật thê thảm.
Có lẽ tình cảnh lúc đó của Lục Niệm Ca quá mức thảm thiết, cho nên khiến mấy người đánh nhau bị dọa sợ.
Chỉ riêng Giản Thần Hi còn giữ lại một chút lý trí, cầm điện thoại gọi 120.
Trong quá trình Lục Niệm Ca được đưa đến bệnh viện có tỉnh lại một lần, cầm lấy tay Lăng Mạt Mạt, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện mơ hồ hỏi: “Mạt Mạt, em không sao chứ? Có bị thương không?”
Lúc ấy, Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, đáy lòng cực kỳ đau!
Không
Hiện tại, một lần nữa Lăng Mạt Mạt nhảy từ độ cao mười mét xuống, đột nhiên cô nhớ tới chuyện cũ, đáy lòng vẫn cực kỳ đau!
Lúc ấy, sau khi Lục Niệm Ca xác định cô không có việc gì lại ngất đi, hôn mê chừng ba ngày đều không tỉnh lại một lần, dọa cô cả ngày lẫn đêm khó tránh khỏi tâm tư và sức lực tiều tụy.
Ba ngày này Lăng Mạt mạt trôi qua trời đất u ám.
Cô giống như là tìm được đường sống trong chỗ chết, đầu óc của cô nhớ đi nhớ lại sự sợ hãi lúc rơi xuống đó, màu đỏ của máu.
Mãi cho đến lúc Lục Niệm Ca tỉnh lại, cô vẫn không có cách nào thoát khỏi sự sợ hãi.
Có lẽ chuyện đó đã để lại bóng ma, có lẽ chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm giác áp bách khi rơi tự do từ trên cao xuống đất nên không có cách nào tiếp thu được, từ đó Lăng Mạt Mạt cực kỳ sợ độ cao.
Mà hôm nay, nếu không phải quảng cáo cần, cô tuyệt đối sẽ không nhớ lại sự khủng bố như vậy.
Lúc Lăng Mạt Mạt đến gần mặt nước, chậm rãi vươn tay ra, bởi vì sợ hãi mà lông mi của cô hơi run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt, sau đó cả người hoàn toàn chìm vào trong nước.