Trong cuộc sống này, chuyện khổ sở nhất, không phải là yêu người không thương mình, mà là người mình yêu đối xử tốt với mình, lại còn mang theo một dụng tâm khác.
Lục Niệm Ca dựa vào xe, nhìn Giản Thần Hi đang rơi lệ, anh mím môi, một chút ý tứ muốn lên tiếng trấn an cũng không có.
Giản Thần Hi khóc một lúc, mới ngưng lại được, giơ tay lên, lung tung xoa nước mắt, cứng rắn nở nụ cười với Lục Niệm Ca, trong lòng chua xót mấy phần, nói: “Niệm Ca, những gì em thiếu Lăng Mạt Mạt cũng đã trả sạch rồi, anh có thể tha thứ cho em hay không?”
Lục Niệm Ca nghe được câu này, cúi đầu, vuốt điện thoại di động của mình.
Giản Thần Hi nhìn Lục Niệm Ca nảy giờ không nói gì, giật giật môi, giọng điệu mang theo vài phần cầu xin: “Niệm Ca, em biết anh trách em, anh hận em, nhưng em đã bị báo ứng, báo ứng này cũng là do anh trả thù em, em biết nhưng mà em không hận anh.” Ngược lại Lục Niệm Ca khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Giản Thần Hi, nói: “Thật không oán trách tôi sao? Giấc mộng của cô là ca hậu, cô trăm phương ngàn kế muốn áp đảo Lăng Mạt Mạt, bây giờ cô hai bàn tay trắng, cô không oán trách tôi sao?”
“Chỉ cần là anh cho em, cái gì em cũng muốn, em không oán.” Giản Thần Hi lắc đầu một cái, đối diện ánh mắt của Lục Niệm Ca, “Niệm Ca, em làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng em yêu anh, anh không có Lăng Mạt Mạt, anh xem emlaf vỏ xe phòng hờ cũng tốt, là thế thân cũng được, ở cùng em, có được không?”
Lục Niệm Ca nâng môi, nhìn Giản Thần Hi, cục diện như thế là do ai tạo thành?
Cô sao?
Hay là anh?
Cùng cô ở một chỗ sao?
Nhưng mà vừa nghĩ, lại cảm thấy đáy lòng cực kỳ khó chịu.
Nhìn Giản Thần Hi, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lăng Mạt Mạt.
Làm sao ở cùng nhau?
Ánh mắt Giản Thần Hi sáng quắc nhìn Lục Niệm Ca, khóe miệng lại có mấy phần khổ sở: “Có thể hay không?”
Lục Niệm Ca trầm mặc một hồi, giống như là tự làm khổ, hoặc như muốn ngược Giản Thần Hi, anh nói: “Tiểu Hi, tôi kể cô nghe một chuyện?”
Giản Thần Hi nghe chữ “Tiểu Hi” dịu dàng, ánh mắt ấm áp mấy phần, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ừ. Anh nói đi.”
Lục Niệm Ca trầm mặc nhìn Giản Thần Hi mấy giây, ánh mắt từ từ nhìn xa, từ từ mở miệng nói: “Cô còn nhớ cái năm mà cô mang thai không?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, đáy lòng Giản Thần Hi hiện lên một tầng ưu thương, “Em biết là em không tốt, không giữ được con của chúng ta! Chẳng qua em còn trẻ, bác sĩ nói vẫn còn cơ hội, em”
“Tiểu Hi, sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ!” Lục Niệm Ca nhàn nhạt nâng môi, cười có chút giễu cợt, giống như là nói một chuyện nhỏ không liên quan đến mình: “Tôi tặng cô một đôi giày cao gót.”
Tay Giản Thần Hi khẽ nắm chặt, cô nhìn Lục Niệm Ca, nín thở.
Lục Niệm Ca liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, vẻ mặt nhạt nhẽo và lạnh bạc: “Cô là mang đôi giày kia, mới xảy thai, có đúng hay không?”
Giản Thần Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lục Niệm Ca, giống như là đã hiểu ra cái gì.
Lục Niệm Ca nghĩ, anh muốn chính là vẻ mặt của cô như thế này, thế giới này, người anh không nên có lỗi cũng đã xin lỗi, còn để ý đến một người sao?
Lục Niệm Ca cắn môi, giọng nói bình tĩnh: “Đôi giày kia, tôi động tay động chân, chỉ cần cô mang, một bước đi, gót giày sẽ đứt ra.”