Lăng Mạt Mạt vừa trả lời wechat của Enson, vừa xuống lầu, 】làm tôi sợ muốn chết, tôi lại bị anh ta tóm gọm! 】
Enson rất nhanh nhắn tin trả lời, 【 vậy cô có sao không? 】
【 Không có, chắc tên biến thái kia chỉ bị động kinh thôi, thế nhưng không hề nói gì tôi, bây giờ nhớ lại, cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi! 】 Lăng Mạt Mạt trả lời một câu, liền vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu, lúc chạy xuống lầu, lại bất chợt lấy điện thoại di động ra, gởi một wechat cho Enson, 【 thì ra là, biến thái cũng có lúc có tính người! 】
Lăng Mạt Mạt nói xong, đi vào phòng ăn.
Lý Tình Thâm đã ngồi ở trước bàn ăn chờ Lăng Mạt Mạt rồi.
Lăng Mạt Mạt vừa nhìn thấy Lý Tình Thâm, bước chân lập tức biết điều, cô thục nữ đi vào, phát hiện Lý Tình Thâm vẫn không có phản ứng chút nào, Lăng Mạt Mạt không thể nhịn được tò mò liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm điện thoại di động, hơn nữa khóe môi có một nụ cười như có như không.
Lăng Mạt Mạt không nhịn được kinh ngạc, đại thần lại có thể nhìn vào điện thoại di động mà cười khúc khích, rốt cuộc là ai nhắn tin cho anh, có thể có uy lực lớn như vậy?
Lăng Mạt Mạt không nhịn được tò mò nhanh chóng đi tới bên cạnh Lý Tình Thâm.
Thậm chí Lăng Mạt Mạt còn kéo dài cổ, muốn thấy rõ màn hình điện thoại di động.
Lúc thật vất vả tiếp cận, hình như Lý Tình Thâm đã nhận ra cái gì, hơi nghiêng đầu, thấy là Lăng Mạt Mạt, liền nhanh chóng up điện thoại di động lên trên bàn.
Động tác Lý Tình Thâm rất nhanh, kéo theo một chút vội vàng, editor: Mèo hoang Lăng Mạt Mạt chỉ thấy được hình ảnh chợt lóe lên, rõ ràng cô biết đó là khung đối thoại wechat, nhưng Lý Tình Thâm đang cùng nói chuyện với người nào, cô lại không nhìn thấy.
Vậy mà, dù là như vậy, Lăng Mạt Mạt vẫn không nhịn được có chút kinh ngạc, đại thần cũng có thể chơi wechat?
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng ho khan một cái, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình: “Ăn cơm.”
Lăng Mạt Mạt vội vàng chạy tới trước bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý Tình Thâm cầm đũa lên, bắt đầu ăn trước, lúc này Lăng Mạt Mạt cũng mới giơ đua lên theo.
Lúc Lý Tình Thâm ăn cơm, thói quen rất tốt, không thích nói chuyện, hơn nữa tốc độ ăn cơm, không nhanh không chậm, thời gian không dài không ngắn, vừa vặn là nửa giờ.
Ngược lại Lăng Mạt Mạt ăn rất nhanh, nhưng sau khi mỗi lần ăn xong, thấy Lý Tình Thâm chưa ăn xong, cô cũng chỉ có thể cầm đũa, gẩy đồ ăn một chút, đến một lúc lâu, mới bỏ vào miệng. truyện ngôn tình
Thỉnh thoảng Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm một cái, phát hiện tư thái anh ăn cơm, cực kỳ Quý tộc ưu nhã, không nhịn được theo dõi anh có chút ngẩn người.
Cuối cùng Lý Tình Thâm ăn xong, ưu nhã đặt đũa lên trên bàn, lấy khăn giấy, từ từ lau khóe môi, hơi tựa vào ghế, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phía Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, con ngươi đảo chung quanh, phát hiện Lý Tình Thâm không có mở miệng nói chuyện, cô liền hỏi: “Thầy, buổi chiều tôi cũng giống như hôm qua, khiêu vũ sao?”
“Không.” Lý Tình Thâm lắc đầu một cái.
Không khiêu vũ? Vậy làm gì?
Lăng Mạt Mạt hồ nghi liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm cũng nhìn Lăng Mạt Mạt, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, giống như là có ma lực, làm cho người ta nhìn thấy không thể dời tầm mắt, Lăng Mạt Mạt không nhịn được lại có chút ngẩn người, cô chưa từng gặp qua ánh mắt đẹp như vậy, không tự chủ được tốc độ tim đập ngày càng nhanh, Lăng Mạt Mạt vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng nói có chút thuyên chuyển: “Thầy, vậy tôi làm cái gì?”