Ngược với sự hơn thua mười phần của Giản Thần Hi, thì Lăng Mạt Mạt lại rất thản nhiên bình tĩnh, cô chưa bao giờ nghĩ đến một bước lên trời.
Album mới có thể lấy được thành tích tốt như vậy, đã rất ngoài dự liệu của Lăng Mạt Mạt.
Ở đáy lòng của cô, cô có thể biết khoảng cách giữa mình với Trần Uyển Như, một kỳ hoa mười năm rèn luyện trong giới ca hát, tất nhiên người mới vào giới âm nhạc như cô sao có thể so sánh được!
Cho nên, đáy lòng Lăng Mạt Mạt, chỉ lặng lẽ mong Trần Uyển Như có thể tiếp tục ngồi vị trí Nhất tỷ liên tục trong giới âm nhạc!
Bởi vì đến gần cuối năm, các loại yến hội càng ngày càng nhiều, đương nhiên ES lấy được công trạng tốt như vậy, lễ chúc mừng không thiếu được.
Cho nên, quyết định ngày 22 tháng mười một.
Ngày đó các ngôi sao của ES tập trung lại.
Trần Uyển Như vẫn khí phách mười phần, vẫn trang điểm xanh đỏ loè loẹt như cũ, mặc lễ phục màu đen, sợi tóc cao ngạo lượn quanh, bước vào yến hội, làm cho người ta lập tức cảm nhận được hơi thở trước mặt đánh tới.
Giản Thần Hi vẫn dịu dàng uyển chuyển mát mẻ, mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm kéo đất, khoác cánh tay Lục Niệm Ca, cười yếu ớt xinh đẹp, chân bước chậm rãi vào yến hội, cũng làm cho vô số người rối rít ghé mắt, sắp xếp trước liền tinh tế, khuôn mặt lại trải qua trang điểm, thật là cảnh đẹp ý vui.
Ngược lại Lăng Mạt Mạt để mặt mộc đện hiện trường, đúng lúc hôm nay cô tới kinh nguyệt, kể từ sau khi trên núi Tuyết Sơn, thời gian kinh nguyệt vẫn không đúng, mà nay đúng lúc đến kinh nguyệt, thân thể không thoải mái, sắc mặt hơi tái nhợt, cả người vốn uể oải, lại không thể mặc những lễ phục bó sát, nếu không đệm bằng vệ sinh vào bên trong quần, sẽ lộ ra dấu vết, cho nên, Lăng Mạt Mạt liền chọn một bộ tương đối đơn giản tóc xõa tung.
Cho nên khi cô vào, bởi vì ăn mặc, cũng không làm người khác chú ý, Lăng Mạt Mạt cũng vui vẻ được thanh nhàn.
Tối nay Lý Tình Thâm có việc, không đến.
Nói là Lễ Chúc Mừng công ty âm nhạc giải trí ES, thật ra là lễ trao giải nội bộ ES, Trần Uyển Như ngồi ở hàng thứ hai, từ xa thấy Lăng Mạt Mạt vào hội trường, liền vẫy vẫy tay về phía cô, Lăng Mạt Mạt đi thẳng về phía Trần Uyển Như, ngồi ở bên cạnh cô ấy.
Hai người tự nhiên không thiếu nói một chút lời khách sáo.
Nói một nửa, trước mặt có hai người đi đến, một nam một nữ, Lục Niệm Ca với Giản Thần Hi.
Lục Niệm Ca mặc lễ phục toàn thân màu đen, áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, nhã nhặn anh tuấn trên mặt mang ý cười nhạt, bên cạnh anh ta là Giản Thần Hi xinh đẹp, váy dài đỏ thẫm giống như ngọn lửa, cô ta khoác cánh tay Lục Niệm Ca thật chặt, đi thẳng đến trước mặt Trần Uyển Như với Lăng Mạt Mạt đang ngồi.
Giản Thần Hi thoải mái ngồi xuống, ngược lại Lục Niệm Ca thấy Lăng Mạt Mạt, rất sửng sốt, vẻ mặt vốn mỉm cười thoáng chốc trở nên lạnh cứng, mím môi thật chặc, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đáy mắt lóe ra ánh sáng biến ảo không rõ.
Giản Thần Hi thấy Lục Niệm Ca chậm chạp chưa ngồi xuống, thì cười yếu ớt quay đầu, mở miệng, dịu dàng nói: “Niệm Ca, ngồi đi.”
Sau đó liền thấy Lăng Mạt Mạt với Trần Uyển Như.
Đồng thời cũng chú ý đến ánh mắt Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.
Sắc mặt Giản Thần Hi lập tức trở nên tái nhợt, đáy lòng cô ta có chút oán hận, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lên tiếng chào về phía Trần Uyển Như với Lăng Mạt Mạt: “Chị Trần, Lăng tiểu thư.”