Hôm nay được Tô Thần trắng trợn tiết lộ như vậy, ngược lại đem những chuyện cũ lâu đời trước kia có lẽ đã không kém nhiều bày tại trước mặt.
Người khác có thể giễu cợt Trần Uyển Như khi đó, thật ra thì khi đó cô đau lòng cho Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như cực kỳ tỉnh táo nhìn chằm chằm Tô Thần, giọng nói của cô trầm trầm, giống như là đang đè cảm xúc lăn lộn trong lòng, đôi môi đỏ chói mím lại, nhẹ nhàng hé ra, nặn một câu: “Như vậy, Tô thiếu gia, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Trần Uyển Như, rốt cuộc tôi muốn thế nào? Mặc dù tôi thật sự thế nào, thì cô có thể làm gì?” Tô Thần nói nghe giống như quấy nhiễu, môi của anh đóng đóng mở mở, nói ra lời khinh thường như vậy: “Dù bâu giờ tôi để cho cô trở thành người phụ nữ của tôi, cô phải làm thế nào? Chắc cô sẽ cảm tạ ân đức, nói một tiếng với tôi, Tô thiếu gia, cám ơn!”
Sắc mặt Trần Uyển Như thản nhiên, xoay người nhần chuông phục vụ, nhân viên phục vụ rất nhanh đi tới, giọng Trần Uyển Như bình thường: “Cho tôi thêm một ly nữa cà phê Blue Mountain, cám ơn.”
“Vâng” nhân viên phục vụ xoay người đi hai bước, Trần Uyển Như giống như là nghĩ tới thứ gì, lại bỏ thêm một câu: “Nhiệt độ bình thường.”
Tô Thần nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, câu môi, lạnh lùng cười, anh cảm thấy một màn hậm hực kia tiêu tán rất nhiều.
Cũng chỉ là một con hát, lại dám quét mặt mũi của anh như vậy!
“Tiểu thư, cà phê của cô.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang cà phê, bưng cho Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như vươn tay, ưu nhã nhận lấy, sau đó từ từ đứng lên, khi Tô Thần và Lăng Mạt Mạt còn không kịp có phản ứng, cô liền bất chợt vươn tay, đem cà phê trong tay, tạt vào mặt Tô Thần.
Lăng Mạt Mạt và Tô Thần đồng thời đứng lên.
Tô Thần là bị tức giận!
Lăng Mạt Mạt là bị dọa sợ!
Bộ mặt Tô Thần đen thùi cà phê, trên người nhớp nhúa đứng đó.
Người trong quán cà phê không nhiều lắm, tuy nhiên cũng quay đầu sang nhìn bọn họ.
Tô Thần giơ tay lên, lau sạch cà phê trên mặt, vừa định nói chuyện, Trần Uyển Như đã đặt chén cà phê trên tay ở trên bàn, cao ngạo hất cằm, nói: “Tô thiếu gia, một ly này cà phê, là trừng phạt anh những điều kia, trong cái vòng này, Tô thiếu gia nói chính là mưa, nhưng mà bây giờ Tô thiếu gia, ngài đừng quên, tôi đã không ở trong cái vòng này rồi!”
Sau khi Trần Uyển Như nói xong, liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người, đi giày cao gót, bước chân nhanh nhẹn rời đi.
Lăng Mạt Mạt luống cuống tay chân cầm khăn giấy đưa cho Tô Thần, sau đó, cũng đi theo Trần Uyển Như rời đi.
Lăng Mạt Mạt đuổi theo ra, Trần Uyển Như vừa vặn đứng ở cửa E&R chờ đứa bé giữ cửa cho lấy xe cho mình.
Lăng Mạt Mạt vừa đi tới, Trần Uyển Như giống như biết cô mở miệng muốn nói gì, cười cười, đã mở miệng vượt lên trước một bước nói: “Tôi không sao, đã qua thì khỏi nói.”
Lăng Mạt Mạt dừng một chút, chợt cười, giống như chuyện mới vừa rồi cũng không có xảy ra, tự nhiên dời đi đề tài: “Chị Uyển Như, chúng ta rất lâu không có gặp mặt, không bằng sau đó ăn chung bữa cơm.”
Trần Uyển Như suy nghĩ một chút, liền gật đầu, đồng ý.