Mặc Chí Cường không ngờ Diệp Thiên lại nói vậy. Hắn hoang mang thấy rõ và không biết nên làm thế nào.
“Có điều, Mặc Chí Cường cậu cũng là thành viên trong đội, cho nên cho dù gặp phải việc gì tôi cũng sẽ không quá hà khắc với cậu. Chỉ cần cậu có thể thay đổi thói quen xấu của mình là được”, Diệp Thiên nói.
Mặc Chí Cường nghe vậy thì chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh Diệp”.
Trước mặt Diệp Thiên, cậu ta tỏ ra rất khiêm tốn, không hề có thái độ làm trái lời.
Mọi người xung quanh hãy còn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khó hiểu: “Anh Diệp, đã nói tiểu đội Cuồng Long có vấn đề, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Diệp Thiên nhìn bọn họ rồi nói với giọng nghiêm nghị: “Tôi tự có tính toán, mọi người không phải bận tâm”.
Ai nấy nghe vậy thì cũng yên tâm hơn phần nào, sau khi nghe Diệp Thiên dặn dò thêm vài việc, mọi người lần lượt rời đi.
Có điều, Mặc Vân vừa đi không được bao lâu thì đột nhiên dừng chân lại nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy thế thì hỏi: “Cậu sao thế?”
Mặc Vân vẫn bộ dạng không nói nên lời. Hai người nhìn nhau một hồi rồi cậu ta mới lên tiếng: “Không, không có gì, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi, nếu không có anh thì em không thể có thành tích như ngày hôm nay được”.
Diệp Thiên nghe xong thì khẽ cười, anh còn tưởng rằng cậu ta có việc gì nên mới tìm mình, hóa ra chỉ là muốn nói lời cảm ơn.
“Chủ yếu là vì cậu cố gắng. Thôi được rồi giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải thi đấu nữa”, Diệp Thiên vỗ vai Mặc Vân nói.
Nghe vậy, Mặc Vân chào Diệp Thiên rồi về phòng.
……
Tối nay, cuộc thảo luận của bọn họ khá thành công nhưng vẫn còn một nhóm người trông không mấy hò hởi, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng thấy rõ, khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
“Các vị, bây giờ chúng ta cần phải thảo luận xem làm thế nào để đối phó với nhà họ Mặc. Thực lực của bọn họ không phải vừa, ngôi vị quán quân không thể để lọt vào tay bọn họ được”.
Một người lên tiếng, trông người này có vẻ già nua nhưng tinh thần lại rất khí thế, cho người ta cảm giác vững chãi khó nói nên lời.
Những người xung quanh lúc này đang nhìn ông ta với bộ dạng cung kính thấy rõ.
“Không sai, ngôi vị quán quân phải là của chúng ta”, những người xung quanh nghe vậy thì hưởng ứng theo.
Mặc dù nói là vậy nhưng bọn họ vẫn còn khúc mắc trong lòng vì bọn họ đều biết người nhà họ Mặc mạnh thế nào.
Hiện giờ nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài thì Cuồng Long không thể thắng nhà họ Mặc được.
“Hoàng Lão, tôi thấy chúng ta có thể nhờ vào pháp bảo của ông, nếu như có thể dùng thêm loại thuốc đó thì việc đánh bại nhà họ Mặc chẳng phải dễ dàng sao?”, lúc này có người lên tiếng.
Người lên tiếng lúc này chính là Từ Thiên Long, một trong những thành viên của Cuồng Long.
Người được gọi với cái tên Hoàng Lão cau mày hồi lâu nhìn Từ Thiên Long với ánh mắt nghiêm nghị giống như muốn nhìn thấu Từ Thiên Long vậy.
Một lát sau Từ Thiên Long thấy Hoàng Lão không nói gì thì chợt lắp bắp: “Sao vậy, Hoàng Lão, lẽ nào tôi nói sai sao?”
Những người xung quanh thêm lời: “Đúng vậy, Hoàng Lão, loại thuốc đó của ông thần kỳ như vậy, chúng ta có thể dùng mà?”
Hoàng Lão nghe xong thì chỉ hắng giọng: “Mọi người chỉ biết loại thuốc đó thần kỳ chứ không biết nó sẽ có tác dụng phụ thế nào?”
Nói rồi ông ta xắn tay áo lên để lộ phần tay trái. Cánh tay trái của ông ta trước nay luôn trong trạng thái giấu trong áo không bao giờ lộ ra nhưng hôm nay ông ta cuối cùng cũng để lộ.
Mọi người nhìn vào thì không khỏi ngỡ ngàng vì trên tay ông ta là một thứ gì đó trông giống dòi bọ, hồi lâu mới thấy ông ta nhìn những người còn lại bằng ánh mắt phức tạp.
Hoàng Lão hít vào một hơi thật sâu, nói: “Đây chính là kết cục của việc dùng thứ thuốc đó, nếu dùng nhiều thì hậu quả sẽ như tôi”.
Có điều nghe vậy thì lại có người đứng ra: “Ông nói nghiêm trọng vậy, có đến mức khó khăn vậy không?”
Người này dứt lời, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên hắn ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK