“Diệp Thiên, chúng ta…”, cảm nhận được mùi máu tanh, Long Thi Thanh cũng cảnh giác hơn.
“Đừng nói gì”, thế nhưng Diệp Thiên lại nhắc nhở.
Anh cũng cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Lúc này Diệp Thiên im lặng vì bầu không khí xung quanh không cho anh cơ hội này.
Rất nhanh chóng, hai người đã lên đảo. trên đảo vô cùng yên tĩnh, có thể nói là không có lấy chút tạp âm.
Bọn họ nhìn xung quanh và nhận ra rằng trên đảo chẳng có lấy bóng người.
“Sao ở đây lại không có người chứ? Có phải là… bọn họ đều chết cả rồi không?”, Long Thi Thanh cảm thấy sợ hãi. Cô nép sau Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng thấy thú vị. Vừa rồi nha đầu này còn nói hùng hồn không sợ, thế mà gặp cảnh này lại bày ra bộ dạng như đứa trẻ vậy.
Diệp Thiên đương nhiên không cười cô bé mà cứ thế đi vào sâu trong đảo hơn.
Anh lại muốn xem xem trên đảo rốt cục xảy ra chuyện gì.
“Cứu, cứu với…”, lúc này hai người nghe thấy âm thanh kêu cứu thất thanh.
Vì xung quanh rất yên tĩnh nên âm thanh đó đương nhiên là vang tới chỗ bọn họ luôn rồi.
“Bên này”, Long Thi Thanh nghe vậy thì lập tức chạy về phía có tiếng kêu cứu.
Chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi và có một bóng người đang nằm dưới đất. Trông bộ dạng người này hết sức đau khổ, không ngừng vùng vẫy.
“Anh sao rồi?” Long Thi Thanh chạy tới. Cô định đỡ người này dậy nhưng phát hiện ra mình quá yếu và người này quá nặng. Cô căn bản không thể nào đỡ nổi.
Diệp Thiên đi tới đỡ Long Thi Thanh dậy: “Rốt cục là ai mà khiến anh bị thương tới mức này?”, Diệp Thiên hỏi thẳng.
“Tôi cũng không biết. Tôi là người nhà họ Mặc, đột nhiên có một đám người tới đây. Bọn họ tấn công chúng tôi. Rất nhiều người, rất nhiều người đều bị bọn họ bắt đi rồi…”
Người này vừa nói vừa nôn khan.
“Có lẽ là người nhà họ Phong”, Long Thi Thanh lập tức đưa ra phán đoán.
Nhưng nghe vậy thì Diệp Thiên ở bên cạnh lại nói: “Sự việc vẫn chưa có minh chứng, em đừng đoán bừa”.
“Còn có thể là ai khác nữa sao?”, Long Thi Thanh hỏi lại.
Diệp Thiên lặng im hồi lâu rồi mới hỏi: “Vậy anh biết những người khác ở đâu không? Hoặc có thể nói, anh có biết bọn họ bắt người nhà họ Mặc đi đâu rồi không?”
“Tôi biết, chính là ở lư nhúng kiếm ở khu trung tâm trên đảo”, người đàn ông trả lời.
“Vậy anh dẫn chúng tôi đi tới đó nhé”, Diệp Thiên nói rồi đẩy một luồng sức mạnh vào cơ thể người này.
Đột nhiên, người này cảm thấy khoẻ mạnh khác thường. Vừa rồi khi nói chuyện, Diệp Thiên cũng đã thăm dò cơ thể người này một lúc và phát hiện trên cơ thể anh ta không hề có gì cản trở gì cho nên vết thương của anh ta cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Do vậy mà Diệp Thiên chỉ cần xử lý đơn giản là đã có thể khiến anh ta hồi phục rồi.
“Được, được”, người này gật đầu ngay lập tức. “Người nhà họ Mặc đều bị bắt đi rồi. Cũng không biết là phải gọi ai cứu giúp nữa. Hai người đã đến đây rồi thì tốt quá”, nói rồi, anh ta đi nhanh về phía trước.
Diệp Thiên và Long Thi Thanh đi theo sau. Bọn họ di chuyển rất nhanh, đi băng qua từng con đường trên đảo.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi sâu nhất trên đảo. Trên cả chặng đường đi, ánh mắt Diệp Thiên không rời khỏi những kiến trúc được xây dựng ở đây.
Anh phát hiện ra rằng nơi này giống với những nơi khác trên Đông Đảo. Mọi thứ ở đây được xây dựng với khoa học kỹ thuật hiện đại. Chỉ tiếc là hiện giờ cả hòn đảo lại trở nên hoang tàn, giống như nó vừa gặp tai hoạ lớn vậy.
Mãi tới khi tới lư nhúng kiếm, mọi người lại càng thấy căng thẳng hơn, bởi nơi này còn hoang tàn hơn các nơi khác rất nhiều.
Xem ra ở đây quả thực đã xảy ra trận đại chiến rồi.
“Hai vị, mau tới đây. Bọn họ ở trong này…”, người đàn ông rõ ràng rất cuống.
Long Thi Thanh đang định đi tới thì Diệp Thiên ngăn cô lại: “Từ đã”.
Long Thi Thanh khó hiểu: “Sao vậy ạ? Không phải giờ chúng ta nên nhanh chóng đi cứu người sao?”
“Người thì phải cứu rồi nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ đang lúc cấp bách, phải loại bỏ những rắc rối khác trước đã”, ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị hơn.
“Diệp Thiên, anh… anh có ý gì vậy?”, Long Thi Thanh nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt khó hiểu.
Còn người đàn ông kia lúc này tỏ vẻ gấp gáp hơn hẳn. “Đúng vậy, rốt cục cậu có muốn cứu giúp chúng tôi không?”
“Người tôi cần giúp là người nhà họ Mặc. Nhưng đáng tiếc, anh không phải người nhà họ Mặc”, giọng Diệp Thiên lạnh lùng hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.
Người đàn ông kia sáng mắt lên, nhưng anh ta lại tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu, câu nói linh tinh gì thế hả? Sao tôi lại không phải người nhà họ Mặc được?”
“Thật sao? Vậy tôi hỏi anh, tại sao thực lực của anh rất mạnh mà bị người ta đánh bị thương?”, Diệp Thiên hỏi lại.
Lần này Long Thi Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Cô dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn người đàn ông kia.
Lúc này cô chỉ muốn có được đáp án từ người này.
Người đàn ông thấy vậy thì tỏ vẻ căng thẳng: “Đây, đây…”
“Nói đi, anh rốt cục là ai?”, Diệp Thiên đi về phía trước.
Đồng thời, anh cũng vận khí tức trên người. Trong chốc lát đã đè nén người đàn ông kia.
Anh ta lắp bắp một hồi định nói gì đó nhưng cuối cùng thì không nói nổi thành lời.
“Hừ, không ngờ cậu lại nhạy cảm đến vậy”.
“Nhưng giờ mày mới phát hiện ra có gì bất thường thì đã muộn rồi. Ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Là ai?”, Long Thi Thanh kinh ngạc.
Diệp Thiên tiến lên trước một bước, đẩy cô về phía sau mình.
Lúc này anh đã nhìn thấy một bóng người từ từ đi ra khỏi lư nhúng kiếm.
Trên người người này mang theo khí thế hết sức mạnh mẽ. Khi người này xuất hiện thì ánh mắt của những người ở đây đều phải đổ dồn về đó.
Vì điều này có nghĩa rằng nguồn gốc của mọi chuyện đã có manh mối rồi.
“Diệp Thiên, đây…”, Long Thi Thanh sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh đây”, lúc này Diệp Thiên đẩy cô về phía sau mình, nói hết sức điềm tĩnh.
Đồng thời anh nhìn về phía người trước mặt, nói: “Là người của nhà họ Phong hay người của Bạch Cốt Hội?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK