“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không cần đến mức vậy.” Nói xong Diệp Thiên dẫn theo Lâm Khuê rời đi.
“Đợi đã.” Đúng lúc này Kim Viên Viên nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn cô gái không chút biểu cảm.
“Diệp, anh Diệp Thiên, cảm ơn anh.” Kim Viên Viên vẻ mặt đầy phức tạp, mất một lúc sau mới nói ra được vài từ.
Thấy vậy Diệp Thiên chỉ cười rồi lắc đầu sau đó sải bước rời đi. Lâm Khuê đi theo sau anh, chẳng mấy chốc hai người khuất bóng.
Thấy Diệp Thiên đã rời đi, đừng nói là Tôn hùng, đến cả Kim Thành cũng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Thiên quả thực quá đáng sợ.
“Anh, anh nói xem, anh Diệp Thiên là ai được chứ?” Thấy cô em gái hỏi như vậy Kim Thành thở dài rồi nói với giọng cảm khái.
“Anh cũng không biết, nhưng mà…”
“Chúng ta chắc chắn gặp được quý nhân rồi.”
…….
“Thưa anh, chúng ta đi đâu ạ?” Đi được một đoạn khá xa, thấy Diệp Thiên không nói địa điểm, Lâm Khuê lên tiếng thận trọng hỏi.
“Cậu về trước đi, tôi đến nơi này cái đã.”
“Vâng.” Lâm Khuê vâng lệnh, khom người rời đi.
Diệp Thiên khẽ nhếch miệng rồi đi liền một mạch đợi màn đêm bao phủ hoàn toàn, có lẽ Lâm Khuê cũng không thể nào đoán được một Diệp Thiên trước nay vô cùng nghiêm túc lại tới một hộp đêm xa hoa.
“Chào anh, đây là lần đầu anh tới đây phải không? Có cần em giới thiệu cho anh không?” Diệp Thiên vừa bước vào thì một cô gái tuổi còn rất trẻ ăn mặc hở hang đi tới, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thiên như là đã ngắm trúng cái cây moi được tiền vậy.
“Không cần.” Từ đầu tới cuối, Diệp Thiên không hề để tâm đến cô ta mà chỉ lạnh lùng xua tay, sải bước vào trong.
“Hừ, đúng là không biết phong tình là gì.” Cô gái kia khó chịu quay đầu đi tiếp khách khác.
Bên trong hộp đêm là không khí vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những đôi nam nữ không ngừng lắc lư theo điệu nhạc, khắp nơi nồng nặc mùi rượu và chất kích thích.
Một mình Diệp Thiên ngồi một mình trong một góc nhâm nhi rượu, trông không hề hoà nhập với cảnh.
“Anh đẹp trai, một mình sao? Có cần em uống cùng anh một ly không?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, mùi thơm của nước hoa phảng phất xung quanh, rồi bỗng nhiên có thêm một người ngồi cạnh Diệp Thiên, nở một nụ cười đầy phong tình nhìn anh.
Thế nhưng Diệp Thiên lại không hề quay đầu lại.
“Mấy tháng không gặp, không ngờ cô vẫn chỉ có mình thủ đoạn này thôi.”
Hi hi.
Nghe vậy cô gái càng cười yểu điệu hơn: “Chiêu thức không nhiều thêm nhưng có tác dụng là được. Chỉ có anh vẫn vậy, không hề có chút phong lưu nào cả.” Nói xong cô gái rót một ly rượu tự mình thưởng thức, giọng nói đầy oán trách.
Người con gái trước mặt Diệp Thiên không phải ai khác mà chính là Tô Vân Nhi – người mà ban đầu dây dưa mãi với Diệp Thiên ở Vũ Thành. Lúc này cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen, tóc để xoã về sau, so với hồi đầu, trông cô ta yểu điệu hơn phần nào.
Gần như mọi ánh nhìn trong quán bar đều hướng về cô ta, những cậu ấm lại càng tỏ vẻ ngưỡng mộ, đố kỵ với Diệp Thiên.
“Cô nên biết mục đích tôi tới tìm cô là gì.” Diệp Thiên vân vê ly rượu lên tiếng.
“Tôi đương nhiên là biết, chỉ tiếc anh phải thất vọng rồi.” Tô Vân Nhi khoát tay: “Lần này tôi chỉ tới thủ đô vui chơi thư giãn thôi.”
Diệp Thiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh của anh khiến Tô Vân Nhi rùng mình cúi đầu.
“Ba ngày trước, Tô Hồ đến thủ đô, là cô đi đón cô ta. Hiện giờ cô ta đang ở khách sạn Vũ Hoa cách đây không xa, tôi nói phải không?” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, khiến sắc mặt Tô Vân Nhi trở nên khó coi vô cùng. Cô ta vẫn cho rằng hành động của mình rất bí mật, vả lại ở một mức độ nào đó thì hành tung của Diệp Thiên cũng đang trong tầm theo dõi của cô ta.
Nhưng Tô Vân Nhi lại không thể ngờ rằng nhất cử nhất động của mình lại bị Diệp Thiên nắm trong lòng bàn tay. Tô Vân Nhi nghiến răng, có một cảm giác như bị kim đâm.
“Phải thì đã sao? Hai chị em chúng tôi tới thủ đô chơi không được sao?”
Diệp Thiên lại lắc đầu: “Chơi thôi thì tôi không quản được các cô, nhưng tôi cần các cô làm cho tôi một việc.”
Hả?
Tô Vân Nhi lặng người: “Việc gì? Anh cũng có lúc cần đến chúng tôi cơ à?”
Thấy cô ta hỏi vậy, Diệp Thiên lại lắc đầu lần nữa: “Tới lúc đó cô sẽ biết.” Nói xong Diệp Thiên đứng dậy định rời đi.
Tô Vân Nhi cuống lên, đang định đuổi theo thì một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi đột ngột đi tới trước chặn lại: “Vân Nhi, hoá ra em ở đây, để anh dễ tìm thế.”
Gã thanh niên nói với giọng kích động, hắn đầy ý đồ với Tô Vân Nhi nên vội bước về phía cô ta nhưng không may lại đụng phải Diệp Thiên khiến hắn ngã nhào ra đất, suýt chút thì lao đầu xuống đất y như tư thế chó ăn phân.
“Tiểu tử, mày đi đường không có mắt à? Có tin tao giết mày không hả?”
Gã thanh niên khó khăn lắm mới đứng lên được, hắn không buồn nghĩ gì nhiều mà lên tiếng hống hách nạt nộ Diệp Thiên.
“Biết tao là ai không hả? Nếu mày làm bẩn quần áo của tao thì bán cả người mày đi cũng đền không nổi đâu.”
Diệp Thiên dừng bước liếc nhìn hắn ta.
“Kỳ quặc.” Nói xong anh toan bước đi thì đột nhiên có người đặt tay lên vai chặn anh lại.
“Lâm thiếu gia, ngại quá, bạn trai tôi tới rồi, tôi phải đi thôi.” Tô Vân Nhi nhanh tay nhanh mắt ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thiên rồi gượng cười xin lỗi Lâm thiếu gia, nhưng trong mắt cô ta lại trở nên thật giảo hoạt.
“Cái gì? Bạn trai cô?” Vừa nghe vậy sắc mặt Lâm thiếu gia tối sầm mặt mày. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên càng trở nên khó chịu.
“Tiểu tử, mày làm bẩn đồ của tao thì phải quỳ xuống xin lỗi tao? Đi như thế là ý gì?” Lâm thiếu gia nghiến răng, ánh mắt hắn như có thể giết người.
Hắn theo đuổi Tô Vân Nhi cũng không phải ngày một ngày hai, không biết vung bao nhiêu tiền của và bỏ ra quá nhiều công sức, nhưng đến bàn tay của Tô Vân Nhi hắn cũng chưa từng được chạm vào. Thế mà bây giờ đây, Tô Vân Nhi đột nhiên lại nói mình có bạn trai? Vả lại, còn ôm ấp gã kia trước mặt hắn, Lâm thiếu gia sao có thể nhẫn nhục được? Hắn đã sớm coi Tô Vân Nhi là của riêng mình hắn nên gã đàn ông trước mặt hắn phải chết.
“Tiểu tử, đừng trách tao không nhắc nhở mày, mày vừa đụng phải tao, hoặc là quỳ xuống xin lỗi, hoặc là biến khỏi thủ đô, mày tự chọn đi.”
Diệp Thiên nghe vậy không buồn nhìn hắn, anh chỉ khẽ gạt tay Tô Vân Nhi đang đặt trên vai mình ra.
“Cút.”
“Mày nói cái gì?” Nghe thấy từ “cút” Lâm thiếu gia ngây người rồi mặt hắn chợt trở nên sắc lạnh.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Thiên là người đầu tiên dám nói với hắn như vậy.
Tên tiểu tử nầy thật sự muốn chết?
Đến ánh mắt những người xung quanh dành cho Diệp Thiên cũng đầy châm biếm.
Lâm thiếu gia ở trước mặt hắn chính là Lâm Khôn – thiếu gia nhà họ Lâm ở thủ đô. Mặc dù chỉ là gia tộc hàng nhánh nhưng một chữ Lâm cũng đã thể hiện quá nhiều thứ.
Tên tiểu tử này dám bảo Lâm Khôn cút, hắn muốn chết thật rồi.
Thấy Lâm Khôn nổi nóng, Tô Vân Nhi cười một cách giảo hoạt, cô ta lại càng ôm tay Diệp Thiên chặt hơn.
“Lâm thiếu gia, thật sự xin lỗi, bạn trai tôi khá thẳng tính, anh đừng để bụng.”