Miêu Phong từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy anh mình thất thần đến vậy. Ông ta không khỏi kinh ngạc, lên tiếng hỏi han.
Trong lòng ông ta đã có đáp án, nhất định là xảy ra chuyện còn kinh khủng hơn cả Miêu Khải bị đánh gãy chân, nếu không thì anh trai ông ta sẽ không thể nào có bộ dạng như lúc này được.
“Trung, Trung đại sư chết rồi.”
Sau khi được thức tỉnh bởi câu hỏi vừa rồi của em trai mình, Miêu Thành lầm bầm trả lời. Chỉ một câu nói của ông ta đủ khiến cho tóc Miêu Phong dựng đứng cả lên.
“Cái, cái gì? Trung đại sư, Trung đại sư làm sao có thể chết được. Không thể nào, không thể nào.”
Trong chốc lát, Miêu Phong như một kẻ điên, ông ta run rẩy, không ngừng lắp bắp lặp lại câu nói của mình.
Ông ta có hàng nghìn, hàng vạn lý do để không tin rằng mọi chuyện là sự thật.
Trung Sơn là vị thần hết đỗi quan trọng, bảo vệ cho nhà họ Miêu từ khi thành lập Tây Ninh cho tới bây giờ.
Đã từng có rất nhiều cao thủ khiêu chiến với nhà họ Miêu, nhưng khi đối diện với Trung Sơn đều bị đánh bại dễ dàng.
Còn cái tên Trung Sơn của nhà họ Miêu thì cả Tây Ninh này không ai dám đụng tới, thậm chí nếu không phải là vì sự dè dặt cẩn thận của Miêu Thành thì Miêu Phong sớm đã xin phép đưa Trung Sơn đi dẹp cả Tây Ninh này rồi.
Vị thần bảo vệ cho nhà họ Miêu đã chết rồi!
Và còn chết ở Cố Nguyệt Lâu!
Đây là đòn đả kích quá lớn cho Miêu Phong.
Trong chốc lát, ngoài việc nhắc lại câu nói thất thần sợ hãi của mình khi nãy, Miêu Phong lại giống như con chuột chũi bị con mèo hoang doạ cho sợ hãi chui đầu vào hang, cái bộ dạng trông mới thất thần làm sao.
“Việc đã tới nước này, tin hay không tin không còn quan trọng nữa. Việc chúng ta phải làm là làm sao kiểm soát tình hình trong phạm vi nhất định thôi.”
Thấy em trai mình mặt cắt không còn giọt máu, Miêu Thành vội vàng lên tiếng.
Đối phương có thể giết chết Trung Sơn, mưu sát con trai mình thì rõ ràng không coi nhà họ Miêu ra gì.
Lúc này việc duy nhất mà Miêu Thành có thể làm đó là làm giảm rủi ro tới mức thấp nhất có thể. Chỉ cần có thể giữ lại nhà họ Miêu thì ông ta hãy còn hi vọng.
“Sao có thể kiểm soát được… Mời, mời các Đại Nhân ra tay sao?”
Miêu Phong cười khổ sở. Trung Sơn đã chết rồi, ông ta thực sự không biết ai có thể cứu rỗi cục diện lúc này của nhà họ Miêu nữa.
Đến Miêu Khải mà đối phương còn ra tay giết hại thì mình có đi, há chẳng phải cũng có kết cục mất mạng sao?
“Các Đại Nhân đến nhà họ Tiền còn chẳng quan tâm thì quan tâm đến chúng ta sao?”
Miêu Thành nhắm mắt lại, đáp lời một cách khổ sở: “Vả lại, mọi sự tập trung của các Đại Nhân đều dồn về Miêu Trại, chỉ một nhà họ Miêu chúng ta có thể khiến các ngài ấy ra tay tương trợ sao?”
“Vậy phải làm sao? Ở đây đợi chết sao?”
Miêu Phong gần như sắp khóc đến nơi. Đây là lần đầu tiên ông ta nhận ra rằng nhà họ Miêu yếu đuối thế này.
Một dòng họ với danh hiệu hết sức vĩ đại từ khi thành lập Tây Ninh đến giờ mà hiện tại đến đối phương là người hay quỷ cũng còn chẳng biết.
Nhà họ Miêu đã đi tới ranh giới của sự huỷ diệt.
Chuyện này, thật nực cười.
“Tôi, tôi…”
Miêu Thành rất muốn cho em trai mình một đáp án vừa lòng nhưng khi cất lời lên ông ta lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Một số máy lạ gọi vào văn phòng của Miêu Thành.
“Alo, ai vậy?”
Miêu Thành nhìn số điện thoại trên màn hình, ông ta nhấc máy với bộ dạng vẫn còn thẫn thờ. Số ở vùng này, có lẽ là người của mình.
“Miêu, Miêu gia chủ phải không ạ? Tôi, tôi là Trương Nhã Uông của Cố Nguyệt Lâu.”
Ở đầu dây bên kia, Trương Nhã Uông bị Diệp Thiên bắt gọi điện thoại, ông ta xưng tên trước rồi vội vàng cất lời, lắp ba lắp bắp y như đang bị bỏng ở miệng vậy.
“Có, có vị khách bảo trong vòng năm phút nữa ông phải tới đây, nếu không cậu ta sẽ tới nhà họ Miêu nói chuyện với ông.”
“Khách? Cái gì…”
Không đợi Miêu Thành hỏi rõ tình hình, ông chủ Trương ngắt luôn điện thoại.
Trong lòng Miêu Thành đã có đáp án, đó chính là kẻ đã giết con trai mình.
“Anh trai, ai vậy?”
Miêu Phong vội hỏi. Miêu Thành không quan tâm tới ông ta, không buồn thay quần áo, cứ thế lao ra cửa.
Vừa lao ra ngoài, vừa hét ngược lại với Miêu Phong: “Em trai, lập tức rời khỏi Tây Ninh, càng xa càng tốt.”
“Anh!”
“Mau đi.”
Miêu Thành hét lên rồi phi như bay xuống tầng, lệnh cho lái xe đi tới Cố Nguyệt Lâu.
Mặc dù ông ta không biết đối phương muốn làm gì nhưng lý trí nói cho ông ta biết rằng nếu không đi tới đó thì năm phút sau nhà họ Miêu có lẽ sẽ bị huỷ diệt!
Trung Sơn chết rồi, nhà họ Miêu không thể có sức chống đỡ được nữa.
Năm phút sau.
Trương Nhã Uông khoanh tay run rẩy đứng ở cửa Cố Nguyệt Lâu vừa nghe thấy tiếng còi xe liền sợ hãi giật nảy mình.
Chiếc xe quay đầu từ góc rẽ rồi lao như một con chó điên về phía cửa của Cố Nguyệt Lâu.
Kít!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Miêu Thành vội vàng xuống xe rồi lao vào bên trong Cố Nguyệt Lâu.
Ông ta không buồn nhìn vào thi thể trên đất nữa mà chỉ biết dốc sức hét lớn: “Là, là vị nào gọi tôi? Tôi là Miêu Thành.”
“Tôi.”
Đáp lại lời Miêu Thành là giọng điệu hết sức thản nhiên của Diệp Thiên.
Sau khi lên tiếng kéo theo sự chú ý của Miêu Thành, Diệp Thiên cười điềm tĩnh rồi móc móc ngón tay gọi Miêu Thành lại.
Thấy Diệp Thiên, Miêu Thành ngây người, rồi lại thấy bên cạnh Diệp Thiên quả thực chỉ có một mình anh, trong lòng Miêu Thành hết sức phức tạp.
Trên đường đến đây, ông ta đã từng nghĩ đối phương có thể sẽ là vài cao thủ võ cổ bao vây tấn công Trung Sơn.
Chí ít thì tuổi tác cũng phải chừng như Trung Sơn, nhưng không ta không thể ngờ đối phương lại là một thanh niên trẻ tuổi thế này.
Tuổi còn trẻ thế này mà có thể giết nổi Trung Sơn?
“Gia chủ Miêu, còn ba giây nữa là ông không cần đến nữa đâu.”
Sau khi nhìn ra sự ngờ vực trong mắt Miêu Thành, Diệp Thiên thản nhiên chỉ vào Trung Sơn.
“Ông ta là do tôi giết.”
Sau khi hiểu ra Diệp Thiên chính là người theo võ cổ mà mình kiêng dè, Miêu Thành hít sâu một hơi rồi lau mồ hôi vã ra như tắm trên trán.
“Xin hỏi, quý danh của cậu là gì?”
“Diệp Thiên.”
Diệp Thiên đáp lời. Miêu Thành ngây người rồi “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch xuống đất.
“Hoá, hoá ra là cậu Diệp. Cậu chính là người đã diệt nhà họ Tiền phải không?”
Xoẹt!
Sau khi Miêu Thành lên tiếng, tất cả mọi người có mặt ở đây như Trương Nhã Uông chỉ biết thẫn thờ.
Bọn họ biết nhà họ Tiền đã bị tiêu diệt, thậm chí khách khứa tới quán hôm nay đều đang bàn tán về việc này nhưng không ngờ người diệt nhà họ Tiền lại là một người đáng sợ tới mức này.
Bọn họ còn đang đoán là do Trịnh Quân hay Ông Thiên Trường ra tay nữa.
Người ra tay đang ở ngay trước mặt bọn họ!
“Là tôi.”
Diệp Thiên cười lạnh lùng như thể việc tiêu diệt nhà họ Tiền chẳng phải là việc gì đáng để khoe khoang vậy.
Sự thực cũng đúng là vậy. Đối với Diệp Thiên mà nói thì kẻ địch thực thụ của anh nằm ở Miêu Trại.
Ba gia tộc mũi nhọn ở đất này cũng chỉ là con rối mà thôi.
Ra tay xử lý nhanh gọn là xong!
“Cầu, cầu xin cậu Diệp tha cho nhà họ Miêu. Thằng con của tôi đã mất mạng rồi, tôi tin là cậu Diệp cũng đã nguôi giận rồi phải không.”
Miêu Thành khổ sở lên tiếng. Thù giết con không thể báo, bây giờ ông ta còn phải quỳ xuống xin tha thế này.
Ông ta hận nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
“Nguôi giận?”
Diệp Thiên lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Gia chủ nhà họ Miêu, con trai ông muốn giết tôi. Ông nghĩ rằng hắn chết rồi thì tôi có thể nguôi giận sao?”