Người đàn ông mặc đồ võ đen vừa ra tay đã có người bắt đầu kêu gọi những người khác.
Nhưng lần này họ đều tự nguyện, ai nấy cũng giơ nắm đấm lên.
Thực ra không cần người cầm đầu, họ cũng đã định ra tay.
Có người tiên phong, những người khác cũng cùng lên theo!
Lúc này, sức mạnh bạo tàn và khí thế bủa vây toàn bộ tầng thứ tư, tạo thành một luồng áp lực mạnh mẽ.
Những võ sĩ tầng thứ bảy như Chu Mặc An vốn không thể nào chịu được luồng sức mạnh kết tụ từ nhiều võ sĩ tầng thứ tám như thế này nên hắn ta có hơi khó chịu, mặt mày tái nhợt, răng cắn chặt, toàn thân hắn run lẩy bẩy, mồ hôi nhễ nhại.
“Đứng phía sau tôi.”
Đúng lúc này một giọng nói cất lên.
Ban đầu Chu Mặc An còn hơi thẫn thờ, nhưng sau đó cũng lui về phía sau Diệp Thiên ngay.
Giọng nói vừa nãy là của Diệp Thiên!
Phù!
Ngay khi Chu Mặc An đứng sau lưng Diệp Thiên, luồng sức mạnh mạnh mẽ kia liền biến mất như mây khói tan. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được nữa, mà cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
“Cảm ơn anh Diệp!”
Chu Mặc An vội vàng cảm ơn Diệp Thiên.
Người khác không biết nhưng vừa rồi Chu Mặc An đã cảm nhận rõ ràng áp lực mãnh mẽ kia nên hắn có thể khẳng định chắc chắn, nếu như còn đứng ở đó thêm nửa phút nữa, hắn sẽ nổ tung mà chết!
Dù gì đó cũng là áp lực và khí thế mà mười mấy võ sĩ tầng thứ tám cố ý giải phóng ra, võ sĩ tầng thứ bảy bình thường vốn không thể nào ngăn cản được!
Diệp Thiên không đáp lại, chỉ cảm thấy cạn lời.
Người khác không biết còn tưởng Thiên Khải là người ngông cuồng tự đại như vậy nhưng Diệp Thiên từng tiếp xúc với Thiên Khải nên anh biết, hắn ta đang cố tình làm như vậy.
Mà mục đích thực sự của hắn ta chính là kéo anh xuống nước cùng!
Trước ngày đại hội, những người xuất hiện ở đây đều là đại diện của các gia tộc và thế lực các phương.
Xung đột với những người này cũng đồng nghĩa với gây mâu thuẫn với các gia tộc và thế lực kia.
Kết quả không nói cũng biết!
Diệp Thiên nheo mắt nhìn Thiên Khải, chỉ thấy hắn ta cười nhạt, nét mặt cũng không thay đổi là mấy. Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là đôi mắt.
Đôi mắt vốn bình lặng không gợn sóng lúc này lại giá lạnh như băng, giống như đang nhìn từng cái xác!
“Không tồi, không tồi, tôi bắt đầu đánh giá cao các người rồi.”
Thiên Khải càng cười càng đắc chí.
Chính lúc võ sĩ áo đen xông tới gần trước mặt, Thiên Khải mới ra tay.
Hắn giơ một ngón tay ra, sau đó lao người về phía trước, tất cả các động tác nhìn có vẻ rất chậm chạp.
Thế nhưng người đàn ông áo đen nhìn vào liền cảm thấy cơ thể bị sa vào vũng bùn, không chỉ cảm thấy cơ thể nặng nề như bị mấy trăm cân đè lên mà ngay cả đầu óc, tinh thần cũng như vậy, bị vật nặng đè nén.
Đầu óc ông ta hỗn độn, hoa mắt, cơ thể loạng choạng, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc, suy nghĩ nào!
“Khích khích!”
Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng cười giễu cợt vang lên, toàn bộ khung cảnh ồn ào bỗng yên tĩnh trở lại.
Võ sĩ áo đen cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mắt ông ta không còn mờ nữa nhưng lại đầy đau đớn và kinh ngạc.
Ông ta cúi đầu xuống, sắc mặt cũng trở nên hoảng hốt!
“Á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vị trí tim của ông ta xuất hiện một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Máu chảy ra như cột phun nước!
Cả nửa người ông ta ướt đẫm!
Bụp!
Tiếng kêu thảm thiết không kéo dài lâu thì người đàn ông kia đã ngã lăn ra đất, sắc mặt trắng như giấy, hai mắt mở to đầy kinh hãi.
Chết không nhắm mắt!
Lúc này, xung quanh vô cùng yên ắng.
Đám người khi nãy cùng nhau xông lên giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn can đảm nữa!
Còn đâu cũng chỉ là thụt lùi và sợ hãi!
Người đàn ông áo đen đó thực sự là võ sĩ tầng thứ chín mà!
Chuyện gì thế này?
Chuyện gì mà một người có cảnh giới cao hơn bọn họ, thậm chí có thể đánh lại đám người bọn họ, bây giờ lại chết, chết một cách kỳ lạ!
Nhưng họ đều nhìn thấy cả quá trình, cũng chính vì vậy họ mới kinh ngạc không hiểu tới vậy. Từ đầu đến cuối, Thiên Khải chỉ dùng có một đầu ngón tay mà động tác cũng vô cùng đơn giản, chỉ là đưa tay ra phía trước!
Sau đó, ông ta chết rồi!
Giết người trong tích tắc!
Chắc chắn là giết người trong tích tắc mà!
Thậm chí một chút phản kháng và phản ứng cũng không có!
Nhưng nếu như kẻ chết là người bình thường thì mọi người có thể hiểu được vì họ có thể làm được, nhưng đó là võ sĩ tầng thứ chín đó.
Một người mà còn mạnh hơn bất cứ ai trong số họ!
Vì thế nếu như khi nãy họ là người xông lên trước, vậy thì kẻ chết chính là bọn họ!
Lúc này, đám người đều choáng ngợp trong nỗi kinh ngạc.
Ai nấy đều run rẩy nhìn về phía Thiên Khải.
Không chỉ bọn họ mà những người canh gác cũng đầy kinh hãi!
Là thành viên của Mộng Thiên Lâu, họ nhìn thấy quá nhiều quá nhiều cao thủ nhưng đây là lần đầu tiên phải kinh ngạc tới mức này.
Ban đầu là Diệp Thiên, sau đó lại thêm một Thiên Khải.
Hai người này phải đối mặt với kẻ không hề yếu nhưng cảm giác đe dọa khi họ tấn công đều giống nhau!
Nhìn thì có vẻ bình lặng không đặc biệt gì nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn!
“Mấy người tiếp tục đi!”
Thấy đám người xung quanh im lặng, Thiên Khải móc tay cười, nói. Cứ như thể đây là một trò chơi!
Sắc mặt đám người họ trắng bệch, toàn thân cứng đờ, họ hoàn toàn đứng hình, cũng rất hối hận!
Mẹ kiếp! Sớm biết đối phương khủng khiếp như vậy, nói gì họ cũng không dám gây sự!
Thực lực cũng quá kinh khủng!
Quá đáng sợ!
“Nếu như mấy người không tiếp tục thì tôi tiếp tục, nếu không, mất hứng thì tâm trạng hôm nay của tôi sẽ không tốt.”
Thiên Khải lại nói, nhưng mắt không nhìn đám người kia mà chỉ rút khục tay “rắc rắc”.
“Nếu như Mộng Thiên Lâu có quy tắc của Mộng Thiên Lâu, giết người là chuyện rất bình thường thì hôm nay tôi phải chơi thỏa thích, giết cho đã, kẻo người ở đây là không biết thế nào là kẻ mạnh!”
Thiên Khải nói bằng giọng có hơi lạnh lùng.
Hắn vừa lên tiếng thì bầu không khí xung quanh lại một lần nữa bị đè nén, một luồng khí lạnh lập tức bao phủ cả tầng.
Mấy người canh gác cũng bất giác lùi về sau.
Chuyện người tầng trên giết người tầng dưới vẫn thường xảy ra nhưng thường chỉ giết một, hai người, nhiều nhất cũng không quá năm, hơn nữa kẻ bị giết cũng không phải võ sĩ tầng thứ tám.
Vậy mà Thiên Khải này lại định đuổi cùng giết tận tất cả võ sĩ tầng tám trong tầng nhà này!