Không dám ngủ một mình? Không phải còn Tiểu Vũ Mao sao?
Người ta nói con gái có thể tự lừa dối mình nhưng không lừa dối được người là có thật.
Diệp Thiên cười khổ sở: “Thanh Thanh, nghe lời anh, đi về ngủ đi.”
Mặc dù Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh không phải là lần đầu tiên trông thấy nhau như vậy, thậm chí hai người họ sớm đã tâm đầu ý hợp rồi. Nhưng hiện giờ không phải là lúc đi quá giới hạn, Diệp Thiên có quá nhiều chuyện phải lo lắng, anh thực sự không muốn phụ một cô gái tốt như vậy.
“Em, em sợ thật mà.” Tô Thanh Thanh bĩu môi, cô trốn trong chăn không dám nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt thay đổi: “Thanh Thanh, đừng làm loạn lên nữa, mau về ngủ đi.”
Bị Diệp Thiên mắng, Tô Thanh Thanh nghiến răng, trong lòng đầy ấm ức, nước mắt cứ thế chảy ra.
“Anh, anh như vậy là thế nào. Anh có biết hôm nay lúc anh và Tiểu Vũ Mao nhảy xuống em sợ hãi đến thế nào không hả? Anh có biết thấy anh buồn em buồn đến thế nào không? Hừ. Anh đúng là khúc gỗ, anh không hiểu cái gì hết.” Tô Thanh Thanh cúi đầu, nước mặt cứ thế tuôn rơi.
Cô ấy vứt bỏ sự tự trọng của bản thân, vứt bỏ sự tôn nghiêm của chính mình không phải là để an ủi Diệp Thiên sao?
Còn cô ấy, sao cô ấy không muốn được an ủi chứ?
Diệp Thiên ngây người, sắc mặt dịu xuống, anh thở dài rồi ngồi xuống trước mặt Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, thực ra anh đều hiểu cả.”
Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, chỉ một câu nói của Diệp Thiên khiến cho Tô Thanh Thanh oà khóc.
“Anh biết nhưng anh phải nói ra, nếu không em sẽ lo lắng. Mặc dù chúng ta không phải người yêu những cũng gần như thế phải không? Sao chuyện gì anh cũng giấu trong lòng vậy?”
Thấy bộ dạng sụt sùi của Tô Thanh Thanh, tâm trạng Diệp Thiên càng trở nên phức tạp. Có những chuyện anh muốn tự mình đương đầu, thậm chí chỉ có thể là một mình anh đối mặt.
“Hãy tin anh.” Chỉ ba từ nhưng đầy sức mạnh.
Tô Thanh Thanh ngây người, Diệp Thiên vẫn là Diệp Thiên. Thực sự không cần lo cho anh ấy.
“Không còn sớm nữa, ngủ thôi.” Không đợi Tô Thanh Thanh nói gì, Diệp Thiên kéo chăn lại đắp lên người cô ấy.
“Anh, anh không đuổi em đi nữa à?” Tô Thanh Thanh cúi đầu mặt mày đỏ lựng.
“Sao anh phải đuổi em đi.” Diệp Thiên cười nhẹ nhàng rồi nằm bên cạnh cô ấy.
Hai người cùng đắp chung chăn, kề sát bên nhau. Họ dường như có thể nghe được từng nhịp đập của trái tim người kia nhưng lại không nghĩ thêm gì nữa cả.
Có những lúc, tình yêu chỉ đơn thuần như vậy!
……..
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng thì ở biệt thự số một đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Diệp Thiên, mọi người dậy chưa? Sao không nghe điện thoại! Nếu không nghe điện thoại là xảy ra chuyện lớn đấy.”
Ở cửa, Diệp Na cuống đến mức cứ thế dậm chân, nhưng trong căn biệt thự vẫn không hề có động tĩnh gì.
Ánh nắng chiếu hắt vào cửa, Diệp Thiên khó khăn lắm mới được ngủ nướng, anh cảm thấy hai chân tê tê. Anh mở mắt ra nhìn, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Chỉ thấy cái chăn ở giữa hai người sớm đã bị kéo ra. Cơ thể Tô Thanh Thanh như con bạch tuộc cuộn tròn lấy người anh.
Sự tiếp xúc của da thịt khiến Diệp Thiên giống như chạm phải điện, anh không kiềm chế được sự thay đổi đang trào lên trong lòng.
“Hụ hụ, Thanh Thanh đến lúc phải dậy rồi.” Diệp Thiên khẽ lay Tô Thanh Thanh, nếu không thì anh ấy cũng không dậy nổi.
“Ừm, đang còn sớm mà, ngủ thêm tí nữa đi.” Tô Thanh Thanh hừm một tiếng trong mơ hồ rồi lật người tiếp tục ngủ.
Diệp Thiên dở khóc dở cười lay cô ấy mấy lần cô ấy mới chịu mở mắt.
“A!”
Trông thấy tư thế của cả hai, Tô Thanh Thanh như mất trí nhớ, cô ôm lấy thân thể mình rồi hét lên, mặt mày đỏ lựng như có thể búng ra nước.
“Được rồi, em mau dậy đi, Diệp Na còn đang đợi bên ngoài, hình như xảy ra chuyện rồi.” Diệp Thiên cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi lên tiếng. Ánh mắt anh cố gắng không nhìn về hướng Tô Thanh Thanh.
“Hả? Ồ.”
Tô Thanh Thanh ngại ngùng vô cùng, cô đồng ý. Không kịp mặc quần áo, xoay người chạy về phòng mình. Nếu mà để Diệp Thiên nhìn thấy thì chả phải xấu hổ chết mất sao?
Diệp Thiên lắc đầu dở khóc dở cười, anh mặc tạm một bộ quần áo, lúc này mới mở cửa biệt thự ra.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng ra rồi.” Trông thấy Diệp Thiên Diệp Na cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không giấu nổi sự vội vã ẩn chữa trong đôi mắt.
“Tiểu Na, có chuyện gì vậy?” Diệp Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Na đang định trả lời thì thấy Tô Thanh Thanh từ bên cạnh đi ra. Cô ấy nhìn Diệp Thiên, mặt mày đỏ ửng như quả cà chua rồi cúi đầu xuống.
“Thanh Thanh, em sốt sao? Sao mặt em đỏ vậy?” Diệp Thiên lên tiếng quan tâm khiến Tô Thanh Thanh càng đỏ bừng mặt hơn.
“Không, không…” Tô Thanh Thanh vội lắc đầu, rồi vội chuyển chủ đề.
“Diệp Na em cuống lên như vậy là có chuyện gì thế?”
“Suýt chút nữa quên mất việc chính.” Diệp Na như bừng tỉnh vội nhìn Diệp Thiên.
“Anh Diệp, cha em nhận được tin có người muốn đào mộ bác Lâm lên. Chỉ e giờ đã đụng tay rồi.”
Ầm!
Diệp Na vừa dứt lời, Diệp Thiên liền tối sầm mặt mày. Sát khí ngút trời trỗi dậy khiến nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài phần.
“Người nhà họ Lâm thật không biết sống chết.”
Diệp Thiên nghiến răng nói duy nhất một câu, không màng tới những người xung quanh, anh lên xe phóng như điện về hướng núi Tú Tuyết.
“Diệp Thiên, anh đợi bọn em với.” Tô Thanh Thanh và Diệp Na đuổi theo, nhưng trong chốc lát chiếc xe của Diệp Thiên đã mất dạng.
“Phải làm sao đây?” Tô Thanh Thanh cuống quýt lên.
Nhà họ Lâm là gia tộc hàng đầu đất thủ đô, nếu như Diệp Thiên động đến họ thì rắc rối lớn rồi.
Diệp Na cũng cuống đến mức cứ thế dậm chân. Lần trước nhà họ Hồ cũng làm thế này, kết cục cả gia tộc bị diệt. Lần này chỉ e là lại nổi lên cơn bão táp mới.
“Thanh Thanh, đừng cuống, chúng ta mau đuổi theo. Chị nghĩ sẽ kịp thôi.”
Diệp Na an ủi, Tô Thanh Thanh mới tỉnh táo lại.
“Được, đợi em một lát, em bế Tiểu Vũ Mao đi.”
Diệp Na vội quay về cửa phòng, nghiến răng, cô gọi vào số cha mình – Tô Vệ Quốc.
“Ba, xảy ra chuyện lớn rồi.” Điện thoại vừa thông máy, Tô Thanh Thanh liền hét lên rối rít.
Ở đầu dây bên kia Tô Vệ Quốc vẫn cười hi ha: “Con gái ba có chuyện gì mà khiến con sợ vậy? Không phải con và anh Diệp Thiên của mình lại có chuyện gì chứ? Ha ha ha!”
Tô Thanh Thanh mặt mày đỏ ửng, bực mình dậm chân: “Ba, giờ là lúc nào rồi mà ba còn trêu con. Diệp Thiên và nhà họ Lâm đụng độ rồi. Ba phải nghĩ cách cứu anh ấy.”
Tô Thanh Thanh nói một mạch, vốn cho rằng sẽ khiến cha mình giật mình nhưng nào ngờ ở đầu dây bên kia cha cô chỉ “ồ” lên một tiếng.
“Nhà họ Lâm sao? Gần đây họ lại không an phận, cũng phải dạy dỗ cho bài học.”
Hả?
Tô Thanh Thanh cứng đờ người.
“Ba, không phải ba lại uống rượu rồi chứ? Gì mà dạy dỗ, con bảo ba cứu Diệp Thiên mà.”
Tô Thanh Thanh cuống lên chỉ muốn mắng người. Đến nhà họ Tô của cô cũng không dám đắc tội với nhà họ Lâm chứ đừng nói là Diệp Thiên.
Ba muốn bức mình đến chết sao?