“Cậu Diệp, về việc này, tôi có một việc muốn xin trợ giúp”, Mặc Huyền nhìn Diệp Thiên nói với giọng thỉnh cầu.
“Mặc tiền bối, ông giúp tôi như vậy, cho dù là việc gì thì tôi chắc chắn sẽ dốc sức”, Diệp Thiên nói với giọng kiên quyết.
“Đúng vậy, Mặc tiền bối, bác muốn nói gì thì cứ nói đi ạ”, Long Thi Thanh ở bên thêm lời.
Thấy cả hai người bọn họ đã nói vậy, Mặc Huyền cũng không do dự nữa. Ông ta gật đầu, lên tiếng: “Vậy được, hai vị đã có lời vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Lát nữa khi chúng tôi tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm có lẽ sẽ có kẻ địch tới….”
“Tôi hiểu, ông muốn chúng tôi bảo vệ vòng ngoài phải không?”, Diệp Thiên hiểu ngay ý của Mặc Huyền.
“Không sai, phiền cậu rồi”, Mặc Huyền gật đầu.
Thực ra đây cũng là điều mà Diệp Thiên đã tính toán từ trước. Bọn họ diệt không ít người nhà họ Phong, đối phương chắc chắn rất phẫn nộ, cho nên cho dù Mặc Huyền không đề nghị thì anh cũng sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm đảm bảo an toàn trong khi tu sửa kiếm.
Theo như nhà họ Mặc thấy thì muốn tu sửa Thuỷ Tổ Kiếm, ngoài việc cần Thiên Hàn Tinh ra thì còn cần thiên thời địa lợi.
Ba ngày sau mới chính là lúc linh khí trên đảo này quy tụ, do vậy mà Mặc Huyền cho rằng ba ngày sau bắt đầu tu sửa là tốt nhất.
Nhà họ Mặc đã nhìn nhận như vậy thì Diệp Thiên đương nhiên thuận theo bọn họ.
Và trước khi tu sửa kiếm, Mặc Trần Huy cùng Diệp Thiên tới một nơi, đó là một nơi rất kín đáo trên Đông Đảo.
Diệp Thiên không biết ông ta dẫn mình tới đây làm gì, có lẽ là một bí mật mà Mặc Trần Huy muốn để sau cùng mới nói.
Sau khi Diệp Thiên tới đây, anh quả thực phải trầm trồ bởi cảnh tượng nơi này. Tại đây, Diệp Thiên đọc được một bức thư do chính bố mình viết và để lại cho mình.
Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có duy nhất một câu: “Đừng tìm bố, có duyên sẽ có ngày gặp lại”.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Diệp Thiên thổn thức. Tìm bố chính là hy vọng mà anh đau đáu theo đuổi lâu nay.
Vì có thể tìm được bố mình, Diệp Thiên không biết đã phải bỏ bao công sức. Sau khi tới Đông Đảo, anh cũng không quên nói với người nhà họ Mặc về việc này, hy vọng bọn họ có thể giúp anh cung cấp thêm chút manh mối.
Mặc Trần Huy cười nói: “Cậu Diệp, lần trước sau khi cậu nói xong với tôi, tôi vẫn nhớ việc này cho nên tôi mới dẫn cậu tới đây xem”.
Hoá ra là vậy.
“Có điều tiếc rằng chúng ta vẫn tới muộn rồi, không gặp được ông ấy. Thực ra khi chúng tôi phát hiện ra nơi này thì ông ấy đã không còn ở đây nữa rồi”, nói tới đây, Mặc Trần Huy lại thở dài.
Diệp Thiên thấy vậy thì khoát tay: “Ông ấy có cuộc sống riêng của mình, nếu thực sự không thể tìm được thì cũng không sao. Tôi chỉ cần biết bố tôi từng tới đây là được rồi”, Diệp Thiên nghĩ thoáng hơn, giống như bố anh đã nói, có duyên ắt có ngày gặp lại.
Còn hiện giờ việc quan trọng nhất của bọn họ chính là tập trung vào những gì trước mắt.
Đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tiếp theo đó cần tận dụng thời gian. Sau khi dặn dò thêm vài việc, Mặc Huyền dẫn người nhà họ Mặc tới khu lư nhúng kiếm, còn Diệp Thiên cùng Long Thi Thanh bảo vệ vòng ngoài.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã cảm nhận được luồng sinh khí từ mạch đất xung quanh đang dần biến đổi.
Anh biết bọn họ bắt đầu tu sửa kiếm rồi.
Dù sao thì Thuỷ Tổ Kiếm cũng là một loại thần binh vô cùng mạnh mẽ, muốn tu sửa nó cần điều động toàn bộ lực lượng người trên đảo.
“Mau nhìn kìa”, Long Thi Thanh ngẩng đầu lên nói.
Trên trời lúc này có rất nhiều mây đen đang kéo đến, còn dưới đám mây ở phía xa kia là một đội người ngựa đang di chuyển về phía này.
Tốc độ của đám người đó không phải quá nhanh nhưng số lượng người lại đông vô cùng.
“Đây là…”, Long Thi Thanh kinh ngạc nhưng Diệp Thiên nhìn xong thì hiểu ra vấn đề.
“Đám người này quả không đủ nhẫn nại”, Diệp Thiên lạnh lùng nói, anh đã biết trước rằng việc tu sửa lần này sẽ không mấy thuận lợi rồi.
Có điều Diệp Thiên cũng không ngờ rằng người nhà họ Phong lại đến nhanh như vậy. Xem ra tiếp sau đây lại là một màn mưa máu nổi lên rồi.
“Chuẩn bị tinh thần”, Diệp Thiên lên tiếng.
“Vâng, em cũng đã có vài món đồ hay ho đây rồi”, Long Thi Thanh đáp lời, rút ra vài món đồ mà mình chế được.
Trông mấy món đồ của cô không khác gì đồ chơi khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Đây là…”, Diệp Thiên hiếu kỳ.
Long Thi Thanh cười thần bí: “Anh ngạc nhiên phải không? Em chuẩn bị nhiều thứ lắm”.
Diệp Thiên nghe xong thì trong lòng thầm cảm thấy có thêm động lực. Đối diện với đám người kia và với thực lực hiện giờ của mình, Diệp Thiên căn bản không coi bọn chúng ra gì.
Chỉ cần qua một ánh mắt, anh đã có thể xác định trúng mục tiêu, tên cầm đầu chính là gã đàn ông với dáng người cao to.
Hắn mặc bộ trường bào, trên người hắn toả ra luồng khí tức hung hãn.
Thú vị đấy…
Diệp Thiên nhếch miệng. Anh biết rằng thực lực tên này rất mạnh, sau khi thăm dò thực lực thì càng đề cao cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, phía đối phương đã tới nơi, tên cầm đầu lên tiếng hung hăng: “Mày là Diệp Thiên phải không? Chính mày giết người nhà họ Phong bọn tao. Món nợ này tao phải tính sổ với mày”.
“Ông là ai?” Diệp Thiên lên tiếng.
“Tao chính là ông tổ của nhà họ Phong, Phong Vô Nhai”, ông ta lên tiếng với giọng điệu hết sức lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK