Triệu Khôi thấy bóng người bên trong bước ra, hắn vừa kích động lên tiếng vừa sợ hãi trốn sau lưng Triệu Sóc, không dám đối mắt với Diệp Thiên.
Nghĩ tới cảnh tượng trước đó, sự sợ hãi trong lòng hắn lại trỗi dậy.
Vả lại, hắn còn một việc nữa chưa nói với ông nội. Đó chính là việc Diệp Thiên dùng chân dậm đất và mặt đất còn nứt rời.
Có thể làm được điều này thì e rằng thực lực của Diệp Thiên không chỉ dừng lại ở tầng thứ chín, thậm chí còn có khả năng là võ sĩ tầng thứ mười.
Thế nhưng Triệu Sóc lại không tin Diệp Thiên mạnh như vậy, chủ yếu là vì đối phương còn quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn ông ta.
Một người thanh niên như vậy mà đạt tới cảnh giới tầng thứ chín đã là rất khủng khiếp rồi. Sao có thể là võ sĩ tầng thứ mười được?
Có thể đúng lúc đó, con đường kia cũng khá yếu nên mới bị Diệp Thiên dùng chân đạp nứt như vậy.
Còn lúc này ánh mắt Triệu Sóc đã nhìn chằm chằm vào người vừa bước ra.
Người vừa bước ra đương nhiên là Diệp Thiên rồi.
“Hai người tìm tới đây làm gì?”
Diệp Thiên vừa ra ngoài liền hỏi luôn.
Triệu Sóc cũng không ra tay luôn mà trả lời thẳng thừng: “Đôi bên đều là người theo võ cổ, chỉ cần dùng mũi là có thể cảm nhận được và đuổi theo dấu vết của đối phương.”
“Nói đi, cậu là ai? Là người của tổ chức nào hay của gia tộc nào?”
“Cháu tôi với cậu không thù oán, tại sao lại ra tay tàn nhẫn phế bỏ chân của nó?”
“Không thù oán?”
Diệp Thiên bật cười: “Có lẽ ông nên biết ở đây là nơi nào?”
“Tôi đương nhiên là biết. Ở đây là đất tổ của nhà họ Đông Phương.” Triệu Sóc đáp lời: “Nhưng liên quan gì đến cháu tôi?”
“Cháu ông lại không biết.”
Diệp Thiên lắc đầu: “Đường đường là cháu của trưởng lão Bắc Thiên Các lại vì một chút quặng cỏn con mà phá hoại vùng đất này. Tôi và nhà họ Đông Phương có giao tình qua lại, đương nhiên sẽ không ngồi trơ mà nhìn rồi.”
“Ừm?”
Triệu Sóc lặng người sau đó lập tức quay đầu hỏi Triệu Khôi: “Rốt cục là có chuyện gì?”
Triệu Khôi nhếch miệng cười mỉa: “Cháu … cháu chỉ muốn làm ăn chút rồi kiếm chút tiền. Với lại vùng đất này cũng lớn, không thể hoàn toàn thuộc về nhà họ Đông Phương chứ? Cháu khai thác quặng cũng có đến mức phải chết không?”
Nói rồi, hắn còn trợn mắt nhìn Diệp Thiên hằn học.
“Cháu tôi nói đúng. Việc này cũng không đến mức bị đánh gãy chân.” Triệu Sóc nhìn Diệp Thiên.
“Nếu như hắn cút khỏi đây thì không đến mức bị như vậy.”
Diệp Thiên nói xong thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tuỳ ông nghĩ. Nếu không phải nể tình Bắc Thiên Các thì bây giờ cháu ông đã là một cái xác rồi. Cho nên làm người nên biết điều. Cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm bắt thì chết cũng đáng.”
Nói tới cuối, giọng Diệp Thiên vẫn hết sức bình thản. Thế nhưng đó lại là lời cảnh cáo của anh giành cho hai ông cháu trước mặt.
Anh cho hai người cơ hội được sống, còn xem hai người bọn họ có biết nắm lấy cơ hội này hay không.
Đối với người của Bắc Thiên Các, anh thật sự không muốn ra tay tàn độc. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa rằng đối phương có thể khiêu khích anh.
Nếu như chạm tới sự nhẫn nại cuối cùng của anh thì kết cục chỉ có thể là cái chết.
“Ông, ông xem xem, cái thái độ này của anh ta ngông cuồng thế nào. Đến cả ông mà anh ta còn uy hiếp như vậy.” Triệu Khôi lập tức lên tiếng.
Mặt Triệu Sóc tối sầm cả lại. Ông ta lùi sau vài bước rồi đặt Triệu Khôi dựa vào một cái cây, sau đó mới quay lại nhìn Diệp Thiên.
“Tiểu tử, cậu cũng nên biết Bắc Thiên Các là một sự tồn tại thế nào? Tôi là trưởng lão của Bắc Thiên Các, võ sĩ tầng thứ chín. Tôi cần cậu giữ thể diện sao?”
Triệu Sóc hắng giọng, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên rõ ràng khó chịu.
Thực ra thời gian nói chuyện vừa rồi ông ta cố ý dùng để kéo dài thêm thời gian và thăm dò kỹ thực lực của Diệp Thiên.
Thế nhưng ông ta phát hiện khí thế trên người Diệp Thiên không hề mạnh.
Mặc dù ông ta nhìn không ra thực lực cụ thể nhưng tuyệt đối không thể mạnh bằng ông ta được.
Sự thận trọng bao nhiêu năm nay khiến ông ta càng thêm chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Diệp Thiên không hề thể hiện gì rõ ràng qua nét mặt.
Nghe Triệu Sóc nói vậy, anh chỉ điềm tĩnh trả lời: “Tôi đương nhiên biết Bắc Thiên Các, nhưng cho dù là lão tổ tông của Bắc Thiên Các gặp tôi cũng không dám nói mấy câu thế này đâu.”
Câu này của anh khiến Triệu Sóc thẫn thờ.
“Ngông cuồng, tự cao tự đại. Dám lôi lão tổ tông của Bắc Thiên Các ra làm trò cười. Cậu muốn chết rồi đấy.”
Sau khi định thần trở lại, Triệu Sóc mới tỏ rõ sự phẫn nộ.
Bắc Thiên Các không thể chịu sự sỉ nhục như vậy được. Vả lại địa vị của lão tổ tông trong Bắc Thiên Các cao vời vợi, lại được nhiều người kính nể.
“Tôi không bao giờ nói đùa.” Diệp Thiên đáp lời.
Triệu Sóc vốn dĩ tức tối khó chịu, bây giờ lại càng không yên. Ông ta nhảy vọt lên, một tay vươn ra sau đó một luồng khí tức quy tụ lại trong lòng bàn tay. Tiếp sau đó, ông ta ấn bàn tay xuống.
Mục tiêu chính là Diệp Thiên.
Giống như quyền pháp giáng từ trên trời xuống trong những bộ phim điện ảnh. Đương nhiên, uy lực chắc chắn không thể như trên phim.
Thế nhưng dù là như vậy thì khoảng cách nhỏ bé giữa hai người vẫn xuất hiện sự đè nén khủng khiếp và biến thành trận cuồng phong.
Sức mạnh đó tấn công Diệp Thiên.
Vù vù vù.
Bụi mù bay khắp nơi. Trên mặt đất ẩn hiện những vết lõm.
Nếu như sức mạnh này mà bổ nhào vào người thường thì không biết cảnh tượng gì sẽ xảy ra.
“Không hổ là ông nội, không hổ là trưởng lão của Bắc Thiên Các.”
Triệu Khôi ở xa trông thấy cảnh này thì sáng cả mắt lên. Hắn tỏ vẻ đắc ý.
Ông hắn là Triệu Sóc, danh tiếng không hẳn là lẫy lừng nhưng thực lực lại nằm trong những trưởng lão mạnh nhất của Bắc Thiên Các.
Nguyên nhân cũng vì ông nội hắn quá nhạt nhoà.
“Không được, ông rất ít khi ra tay. Đây là cơ hội hiếm có, mình phải ghi lại, sau này còn có thể khoe khoang với người khác.”
Triệu Khôi nghĩ vậy thì vội rút điện thoại trong túi ra. Hắn mở phần ghi âm.
Ông nội hắn rất thận trọng, bình thường ra tay đến cả người bên cạnh xem cũng còn chẳng thể, càng không thể để người khác chụp hay ghi hình lại được.
Đây là cơ hội hiếm có.
Rất nhanh, chức năng ghi hình đã hiển thị trên màn hình điện thoại.
Chỉ thấy bóng người Triệu Sóc hạ xuống, bàn tay chĩa thẳng vào phần đỉnh đầu của Diệp Thiên.
Triệu Khôi đầy mong chờ, như thể đã nhìn ra được cảnh tượng Diệp Thiên máu me be bét vậy.
Thế nhưng ngay giây phút sau đó, mặt hắn đã thay đổi hoàn toàn. Chiếc điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Ở một nơi cách đó không xa, Diệp Thiên đối diện với sự tấn công của Triệu Sóc mà gần như không hề cử động.
Anh chỉ bình tĩnh dõi mắt nhìn. Thấy lòng bàn tay đối phương sắp đánh vào đỉnh đầu mình.
Lúc này anh cũng mới ra tay. Chỉ thấy Diệp Thiên vung tay sau đó phất tay nhẹ.
Soạt!
Một trận gió nổi lên khiến sự đè nén kia bị gạt bay.
“Chuyện này…”
Triệu Sóc lặng người, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một chiêu gọi gió vừa rồi của Diệp Thiên quật phăng ra ngoài.