"Thế mày là cái khỉ khô gì hả nhóc? Đừng có rỗi hơi đòi quản chuyện không liên quan đến mình, cẩn thận rước hoạ vào người đấy." Tên cầm đầu là kẻ phản ứng đầu tiên, mặt hắn ta tăm tối vô cùng, mở miệng nạt nộ Lâm Khuê.
Triệu Ánh Thu cùng tài xế Triệu cũng sững người mất một lúc, vậy mà có người ra tay giúp đỡ thật ư? Đây quả là một hành động hiếm thấy giữa cái thành phố bạc bẽo tình người này.
Lâm Khuê không trả lời câu hỏi của hắn ta, anh hơi khom lưng nhìn vị trí ghế phụ trên xe mình: "Anh Diệp, chúng ta nên xử lý những người này ra sao đây ạ?"
Hả? Ai cũng nhướng mày đầy ngạc nhiên, giờ họ mới nhận ra trên xe còn có một người nữa.
"Là anh ta?" Triệu Ánh Thu nhìn thấy người trong xe là ai, thì thầm đôi ba chữ, vẻ mặt của cô trông khá kì quái. Cô không ngờ được rằng người cứu cô lúc này lại chính là tên du côn trên máy bay mà cô vẫn luôn coi khinh, đề phòng. Triệu Ánh Thu há hốc miệng, mắt mở rõ to, trong lòng lại thấy vô cùng ngượng nghịu, hổ thẹn, cô chẳng thốt nên lời. Có lẽ lúc ngồi trên máy bay, anh ta định nhắc nhở mình ấy nhỉ? Tiếc là mình không để ý. Nếu Diệp Thiên không xuất hiện đột xuất thế này thì cô cũng chẳng dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nữa.
"Hừ, lại là mày? Còn mơ mộng đòi xử lý bọn tao? Không sợ bốc phét nhiều bị tụt lưỡi à?" Tên cầm đầu nghe Lâm Khuê nói vậy, hắn ta cười lạnh lùng: "Mày là thằng đầu tiên dám chống đối bọn tao ở cái đất Vũ Thành này đấy ranh con ạ." Hắn ta cũng nhận ra Diệp Thiên, nếu không phải tại thằng ranh này phá đám thì hắn ta đã có thể khiến Triệu Ánh Thu ngất ngay trên máy bay, sau đó âm thầm mang người đi mà chẳng ai hay biết rồi. Đâu cần phải rách việc thế này.
"Bọn mày đến Vũ Thành lần đầu phải không? Tao cho mày một cơ hội đấy, mau cút đi, không thì mày chẳng cần phải đi nữa đâu." Gã đàn ông không kiêng nể gì cả, trông hung hăng, phách lối vô cùng, hắn ta không coi Diệp Thiên và Lâm Khuê là cái thá gì.
Chú Triệu cùng Triệu Ánh Thu nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt của họ cực kì khó coi. Đúng vậy, cho dù hai người họ ra tay giúp đỡ thì có thể thay đổi gì cơ chứ. Ở đất Vũ Thành này, ai mà có thể chọi lại được với Lâm Kha? Dù họ ra tay giúp mình thì cũng chỉ là tự nộp mạng thôi.
Triệu Ánh Thu thở dài, cô đang định nói gì đó thì nghe Diệp Thiên lên tiếng: "Lũ sâu mọt xã hội cả, thôi thì phế bỏ hết đi." Giọng anh vô cùng bình tĩnh, nhưng lại chứa đầy khí thế kẻ trên, khiến ai ai cũng phải bủn rủn tay chân, như kiểu đánh mất mọi suy nghĩ chống trả vậy.
"Rõ thưa anh." Lâm Khuê vâng lệnh. Tên cầm đầu kia cau mày, định mở miệng đốp chát thì thấy cơ thể của Lâm Khuê nhoáng lên với tốc độ cực hạn. Tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên. Lâm Khuê dừng lại mọi hành động, nhìn như anh chưa bao giờ rời khỏi chỗ đứng cũ của mình, nhưng từng tên đàn em kia đều nằm sõng soài trên nền đất, gãy tay, gãy chân hết cả, chúng khóc rên, kêu gào gọi cha gọi mẹ.
"Mày, mày, mày làm cái gì vậy?" Tên cầm đầu sửng sốt, hắn ta kinh hãi khôn nguôi, mắt trợn to, trên mặt viết rõ bốn chữ "không thể tin được". Tốc độ đáng sợ như vậy có còn là người sao?
Tài xế Triệu cùng Triệu Ánh Thu há hốc miệng. Thảo nào họ dám ra tay giúp đỡ khi gặp chuyện bất bình giữa đường, thì ra là có bản lĩnh thực sự.
Lâm Khuê ngẩng đầu, bước từng bước về phía tên cầm đầu: "Cậu nhà đã lệnh phải phế bỏ hết tất cả, đương nhiên tôi phải phế bỏ tứ chi của bọn chúng. Giờ đến lượt ông rồi." Lâm Khuê vừa nói, vừa đi đến trước mặt tên đàn ông.
Khí thế mạnh mẽ đè ép không khí, làm hắn ta không thở nổi, cả người bủn rủn như mất hết mọi sức lực, lết mông trên nền đất: "Mày, mày không thể động vào tao, tao là người của thiếu gia Lâm Kha, mày mà động vào tao thì Lâm thiếu gia sẽ không tha cho mày đâu." Hắn ta run rẩy, sợ hãi chất chứa trong lòng nhưng cố ra vẻ hung tàn, mở mồm cảnh cáo.
"Gia đình họ Lâm chó chết gì cơ, cậu nhà đã nói phải phế bỏ ông rồi thì có là con nhà trời cũng chẳng cứu được ông đâu." Lâm Khuê hừ lạnh, anh đang định nhấc chân đạp gãy tứ chi của hắn thì cửa chiếc Hồng Kỳ bỗng mở ra, Diệp Thiên bước xuống với vẻ mặt không cảm xúc.
"Lâm Kha, con trai ngoài giá thú của ông hai nhà họ Lâm ở thủ đô,vừa ra đời đã bị chuyển tới Vũ Thành, đó giờ vẫn luôn ăn dầm nằm dề ở đây, tôi nói không sai chứ?" Diệp Thiên nói với vẻ đầy bình tĩnh, anh bước đến ngay trước mặt của tên đàn ông, anh đưa mắt nhìn hắn ta bằng đôi con ngươi không có một cảm xúc nào.
"Sao mày biết?" Hắn ta sửng sốt, sau đó lại cười lạnh lùng: "Mày biết vậy rồi sao còn chưa cút mau đi, hả? Chọc vào Lâm thiếu gia thì bọn mày chỉ có đường chết." Hắn ta nghĩ chắc hẳn hai tên lỗ mãng chẳng biết sự đời này sẽ sợ vỡ mật cho xem, sau đó vắt chân lên cổ chạy trốn, có khi còn dập đầu xin tha ấy chứ. Tuy gia đình họ Lâm xa tận thủ đô, nhưng đó là một gia tộc lớn vang danh cả một vùng, nhắc gì đến cái đất Vũ Thành cỏn con này nữa.
"Ồ, người của gia đình họ Lâm..." Diệp Thiên bình tĩnh liếc nhìn hắn ta, có đôi chút sát khí dấy lên trong đôi con ngươi lạnh băng của anh: "Vẫn liều lĩnh như thế." Anh bỗng giơ chân phải lên rồi từ từ đặt xuống. Nhìn có vẻ chỉ là một động tác lên xuống đơn giản, nhưng cả mặt đất như rung chuyển theo mọi cử chỉ anh.
"Rắc." Tiếng nứt xương rợn người bỗng vang lên, cả lồng ngực của người đàn ông kia bị đạp nát thành từng mảnh nhỏ. Hắn ta nôn ra một bãi máu, sau đó tắt thở ngay tức thì. Hai con mắt của hắn ta trợn tròn, như kiểu không biết sao Diệp Thiên lại giết hắn, chết không nhắm mắt.
"Giết, giết người." Triệu Ánh Thu lẩm bẩm, cô không dám nhìn xác chết ngay trước mặt, sợ đến nỗi các tĩnh mạch trong cơ thể như co lại.
Vẻ mặt của tài xế Triệu cũng khó coi cùng cực. Tuy Diệp Thiên đã cứu họ, nhưng kẻ này bị giết như vậy, thể nào Lâm Kha cũng nổi cơn tam bành cho xem. Lúc đó thì cả gia đình họ Triệu sẽ tiêu tùng.
"Chẳng trách Trịnh Hùng sẽ trốn tới nơi này, hoá ra bàn tay của gia đình họ Lâm đã che phủ đến tận đây." Diệp Thiên đứng chắp tay, trong giọng nói của anh ngập tràn sát khí, ngay cả Lâm Khuê cũng chỉ có thể tránh không đối mặt.
"Anh nói phải, lá gan của gia đình họ Lâm ngày càng to." Mặt Lâm Khuê tối sầm lại, nghĩ là biết tên Lâm Kha này đã dựa lưng gia đình họ Lâm để làm mưa làm gió, gây bao tội ác tày trời khắp cái đất Vũ Thành ra sao.
"Đi thôi. Nếu hắn ta có liên quan đến Trịnh Hùng thì cứ tiện tay quật chết hắn ta thôi, cũng chẳng to tát gì cả." Diệp Thiên hừ lạnh, quay người định bước lên xe.
"Khoan đã." Một giọng nói rụt rè vang lên, Diệp Thiên quay đầu lại, anh thấy Triệu Ánh Thu đã bước đến trước mặt mình, vẻ mặt của cô ta khá phức tạp.
"Lúc nãy cảm ơn anh, là em hiểu nhầm chuyện trên máy bay." Triệu Ánh Thu cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng Diệp Thiên.
"Không sao." Diệp Thiên lắc đầu, nhấc chân định đi.
"À mà..." Triệu Ánh Thu thấy vậy, lại lên tiếng ngăn cản: "Tên tôi là Triệu Ánh Thu, anh tên gì vậy?" Vừa dứt lời, mặt cô đỏ bừng: "Anh đừng hiểu nhầm, em, em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
Diệp Thiên bình tĩnh lắc đầu: "Diệp Thiên."
Diệp Thiên? Triệu Ánh Thu thầm thì, cô còn định thăm hỏi đôi câu nữa, chuông điện thoại bỗng vang lên. Triệu Ánh Thu bắt máy, chỉ một lát sau là kết thúc trò chuyện, nhưng mặt của cô trở nên khó coi tột độ. "Anh, anh Diệp Thiên, anh, anh có thể giúp em thêm một chuyện nữa không? Ba em đang ở bệnh viện, nhưng ông ấy bị người của Lâm Kha để mắt tới, giờ chúng định ném ba em ra ngoài." Triệu Ánh Thu vừa nói vừa khóc mất tiếng. Trong tiếng khóc của cô chất chứa sự tuyệt vọng, bởi ở Vũ Thành này, nếu đắc tội Lâm Kha rồi thì chỉ có nước chết thôi.