Khí thế của Miêu Chân vào giờ phút này tựa như một ngọn núi lớn, nó cứ đè nặng trên người Miêu Liên, khiến cô ta không tài nào thở được. Miêu Liên bắt đầu lo lắng, cô ta lo Diệp Thiên không phải đối thủ của Miêu Chân, cô ta còn lo Miêu Chân rồi sẽ phá huỷ cái thế giới này ra nông nỗi thế nào khi có được thực lực khủng bố nhường vậy. Oai lực của Cổ Châu quả là vô cùng đáng sợ.
"Cao thủ tầng thứ mười, ông thoả mong ước rồi đấy." Diệp Thiên khác với vẻ kinh hãi cùng với sợ sệt của Miêu Liên, anh chỉ cười nhạt khi thấy Miêu Chân đang đâu lại bay vọt lên cao, đứng trước mặt mình y như một tên Sát thần, anh híp mắt, cười nhìn Miêu Chân như đang chúc mừng người bạn già của mình, trong ánh mắt của anh chẳng có nét kiêng sợ chi hết mà đầy ắp sự trêu ngươi. Dáng vẻ ấy chẳng khác gì nhìn thấy một con búp bê đang cầm thứ vũ khí thần bí trên tay và đứng trước mặt anh tỏ vẻ nọ kia, nhưng lại vô tri chẳng hay biết gì.
"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy thằng súc sinh ạ." Miêu Chân không ngờ mình thân là người tài giỏi đứng đầu Miêu Trại suốt ngàn năm qua giờ lại còn đột phá tầng thứ mười trong truyền thuyết, trở thành một cao thủ đáng gờm có thể coi khinh mọi vật như thế này rồi mà Diệp Thiên lại không sợ hãi gì như thế. Miêu Chân gầm rống giận dữ, trông như vị Vương giả cao quý nào đó bị lũ nô lệ thấp kém làm nhục, ông ta giơ tay, đẩy nội lực mạnh tựa con nước thuỷ triều xông về phía Diệp Thiên, ông ta cũng muốn lấy nội lực của mình ra để ép kẻ địch phải vâng lời như Diệp Thiên, việc này sẽ đem lại cảm giác ngạo nghễ kinh người cho ông ta.
"Tôi bảo rồi, tôi không phải đối thủ của ông." Nụ cười hờ hững vẫn hiện trên khoé môi Diệp Thiên dù cho anh đang phải đối mặt với đòn công kích với khí thế ngông cuồng của Miêu Chân, anh lặp lại câu nói ban đầu của mình sau đó nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Miêu Chân, dường như chỉ một giây nữa thôi là sẽ xảy ra điều kỳ diệu nào đó.
"Tôi không cho phép ông ra tay với anh Diệp." Miêu Liên thấy Miêu Chân phóng luồng nội lực ghê người khi bay sát lại phía này, tuy cô ta thấy sợ hãi nhưng cũng tiến lên một bước, thà chắn đòn tấn công của Miêu Chân bằng cơ thể yếu ớt của mình chứ không bằng lòng để Diệp Thiên - người đã liều mạng bảo vệ Miêu Trại trong suốt khoảng thời gian dài kia phải nhận lấy chút thương tổn nhỏ bé nào.
Nhưng khi Miêu Liên đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh chính mình, lấy mạng sống ra để đánh cược, bước lên chắn trước mặt Diệp Thiên thì bàn tay của anh lại đặt trên vai cô ta, anh giơ tay đè nhẹ, ngăn lấy cơ thể của Miêu Liên đứng nguyên ở vị trí cũ, động tác trông có vẻ nhẹ nhàng ấy lại như bùa chú đóng băng bốn bể, như núi cao phong ấn trên vai. Anh Diệp định làm gì vậy? Miêu Liên kinh hãi khi bị Diệp Thiên cố định cơ thể của mình bằng hành động đơn giản kia, chẳng hiểu sao trong lòng cô ta lại dấy lên nỗi tủi hờn, chẳng lẽ mình chỉ là đồ vô dụng trong mắt anh Diệp sao?
"Phụt." Nhưng chỉ một giây sau, khi Miêu Liên còn chưa dẹp yên cõi lòng ngập tràn sự sợ hãi vô hình của mình thì một tiếng sóng biển dâng trào bỗng vang lên, tưởng như có hàng ngàn, hàng vạn miệng phun bỗng chốc phun trào nước đầu nguồn. Cơ thể đang treo giữa không trung của Miêu Chân bỗng xuất hiện vô số lỗ nhỏ như bị kim đâm, trông như lớp da bị chọc thủng, máu tươi bị nén dưới lỗ nhỏ, tung toé khắp nơi, lượng máu khủng bố khiến cho phần máu thịt chung quanh miệng lỗ căng tràn, giờ này trông Miêu Chân chẳng khác gì một quả bóng da khổng lồ đang treo mình giữa không trung.
"Sao lại như vậy? Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Miêu Chân đang đắc chí khôn cùng nay lại hoảng hốt, ông ta muốn ổn định tình thế hiện giờ nhưng dù có ra sao cũng chẳng thể ngăn cản mọi chuyện: "Chết tiệt, là mày giở trò phải không Diệp Thiên? Dừng lại, mau dừng lại đi." Miêu Chân lo sợ không thôi, ông ta vừa mới tăng lên tầng thứ mười kia mà, chẳng nhẽ ông ta sẽ tan thành mây khói chỉ vì cái cấp bậc mà mình hằng mong sao? Chẳng mấy chốc cơ thể của Miêu Chân đã xuất hiện chi chít những lỗ nhỏ đang phun máu ồ ạt, cả người ông ta sưng lên, nứt toách vì từng lạch máu chấn động mạnh mẽ kia.
"Không, không. Aaaa." Trông Miêu Chân điên cuồng tột độ, ông ta biết mình sắp chết nhưng lại chẳng thể làm gì khác cả, sự tuyệt vọng bao trùm lấy mọi suy nghĩ của ông ta. Miêu Chân gào hét khản cổ, nhìn ông ta chẳng khác gì một quả bóng nước khổng lồ đang nổ tung từ phía bên trong, sau đó hoá thành một cục bom máu bắn tung toé trước mặt Miêu Liên.
Cả quá trình kể từ khi cơ thể của Miêu Chân nổ tung cho đến khi xương cốt tung toác chẳng rõ hình hài còn chưa được mười giây, Miêu Chân bay vụt giữa trời, ông ta không kịp suy nghĩ rằng chuyện gì đang xảy ra thì... "Ầm." Mọi thứ đều dừng hẳn khi tiếng nổ ấy vang lên, Miêu Chân bỗng biến mất ngay trước mắt Miêu Liên, máu tươi hắt trên vách đá lạnh băng nhìn y hệt phủ sơn, nhuộm đỏ một vùng đất cấm của Miêu Trại.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến Miêu Liên đờ đẫn hoàn toàn, có nằm mơ cô ta cũng chẳng nghĩ tới chuyện Miêu Chân - kẻ vừa đột phá tầng thứ mười kia lại chết ngay trước mặt mình như một câu chuyện nực cười, vớ vẩn đến thế. Tuy chỉ có một giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ để Diệp Thiên thấy rõ mọi sự kinh hãi, kỳ lạ, khó hiểu cùng với không thể tin tưởng trên mặt Miêu Chân khi nguồn sức mạnh thần thánh đầy khủng bố khó lòng kiểm soát sâu trong cơ thể kia bắt đầu bắn phá.
Đúng thế, ngay cả khi mạng sống của Miêu Chân đi đến đầu mút, ông ta đã ý thức được rằng mình đang bị Cổ Châu phản phệ, việc đột phá tầng thứ mười kia sẽ gây nguy hại đến mạng sống của mình thì ông ta vẫn cứ đặt mọi sự chú ý lên người Diệp Thiên mà chẳng cả nể điều gì, ông ta muốn tận mắt thấy cái cảnh mình sẽ huỷ diệt Diệp Thiên nên không thể kịp thời dằn lại sức mạnh điên cuồng của viên Cổ Châu đang xáo động trong cơ thể. Đây chính là kết cục của lũ người trần mắt thịt nhưng lại đòi đi ngược với ý trời, sửa lại vận số.
"Anh, anh Diệp, Miêu Chân, ông, ông ta đã chết thật rồi sao?" Miêu Liên còn chưa thể định thần lại khi chứng kiến cảnh tượng khủng bố vừa rồi, cô ta hít thở thật sâu, quay đầu nhìn Diệp Thiên như kiểu cô ta không thể tin cảnh tượng vừa rồi là thật, cần lời xác nhận của Diệp Thiên.
"Tôi đã nói đối thủ của ông ta không phải tôi, mà là chính ông ta." Diệp Thiên lặp lại câu nói ban đầu của mình lần thứ ba, dường như ấy là một tiếng sấm gọi tỉnh cõi lòng đang kinh hoảng của Miêu Liên. Lúc này Miêu Liên đã biết sao Diệp Thiên lại dám đưa Cổ Châu cho Miêu Chân như vậy, đã thế trông anh còn thong thả, nhàn nhã khi đối mặt với tất cả thế kia, là bởi anh biết Miêu Chân sẽ phải hứng chịu hậu quả điên cuồng đó từ sớm. Chẳng lẽ anh Diệp đã đoán được tất cả mọi chuyện từ khi vào Miêu Trại sao?
"Cổ Châu ở đằng kia." Diệp Thiên thấy Miêu Liên nhìn mình không chớp mắt bằng đôi con ngươi đựng đầy sự phức tạp, anh khẽ giơ tay chỉ viên Cổ Châu đang lơ lửng giữa không trung.
Sao? Miêu Liên nhìn về phía Diệp Thiên chỉ tay, cô ta kinh ngạc muôn phần khi thấy viên Cổ Châu vừa rồi còn toả ánh sáng bàng bạc nay lại nảy sinh điều khác lạ, ánh sáng bạc chói mắt, sắc bén kia trút cạn, thay vào đó là sắc cầu vồng mờ ảo, ánh sáng ấy không chói mắt, không sắc bén nữa mà dịu dàng tựa con nước trong, xán lạn như ánh mai rực rỡ, cho người ta cái cảm giác yên tĩnh, nhã nhặn bội phần.
"Không có sự len lỏi của cổ độc, sắc cầu vồng vốn có sẽ hiện ra, giờ Cổ Châu đã được luyện hoá thành hình, người trần có thể dùng được rồi." Diệp Thiên cười nói một một đoạn chú ngữ bí mật mà chỉ mình anh biết. Diệp Thiên thấy Miêu Liên vẫn không dám tiến lên, anh co nhẹ ngón tay, viên Cổ Châu đang toả sắc lung linh kia bay nhanh nhảy vào trong lòng bàn tay của anh tựa như một con thỏ sống động, ánh sáng xán lạn kia dần tắt hẳn, nó tự chui vào trong túi Diệp Thiên.
"Phịch." Miêu Liên bỗng quay người, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, trong đôi mắt của cô ta đầy sự cảm kích: "Miêu Liên đại diện cho con dân Miêu Trại, chân thành cảm ơn công ơn cứu giúp Miêu Trại của anh Diệp."