Chu Nhiên nghe rồi ghi nhớ cái tên này lại.
Đã là việc mà Diệp Thiên giao phó, ông ta đương nhiên tập trung hết sức đi làm.
“Cậu Diệp, Mạc Huyền là bạn hay là địch?”
Chu Càn hỏi: “Nếu như là địch, thì nhà họ Chu chúng tôi vẫn còn ít nhân lực, có thể tập hợp các cao thủ lại, sau khi tìm người thì có thể giúp cậu trừ khử.”
Diệp Thiên nghe xong thì lặng người rồi lắc đầu cười đáp: “Chưa cần bàn tới là địch hay là bạn, đừng nói nhà họ Chu các ông, cho dù là các thế lực ở Bắc Cương hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.”
Diệp Thiên đương nhiên hiểu rõ thực lực của Mạc Huyền.
Chí ít có thể khẳng định thực lực của ông lão tuyệt đối trên võ sĩ tầng thứ mười.
Chu Càn nghe Diệp Thiên nói xong thì đột nhiên toát mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể rặn ra nụ cười mà che đậy cảm xúc.
“Được rồi, ông đi xử lý công việc đi.”
Diệp Thiên khoát tay: “Không nhất định cứ phải tìm được người, chỉ cần có chút manh mối nào của ông ta là được.”
“Nhà họ Chu nhất định dốc sức hỗ trợ cậu tìm người tên Mạc Huyền này.”
Chu Càn chắp tay sau đó lùi về sảnh khách.
Vừa bước ra ngoài, ông ta đi thẳng về phía sảnh chính của nhà họ Chu, sau đó gõ một hồi vào cái chuông lớn bên trong sảnh. Đó chính là chuông truyền lệnh của nhà họ Chu.
Nghe tiếng chuông, tất cả người của nhà họ Chu đều tập hợp lại.
Cái chuông này đã lâu lắm rồi không vang lên.
“Chuyện gì vậy? Chuông truyền lệnh đột nhiên vang lên?”
“Chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi, mau tập hợp.”
“Lẽ nào lại là tên đó quay lại?”
“Còn nhớ khi chuông truyền lệnh vang lên lần cuối cùng gần đây nhất là lúc ông cố Chu bế quan. Không ngờ hôm nay nó lại vang lên.”
Nghe tiếng chuông, toàn bộ thành viên nhà họ Chu đều đứng phắt dậy, người nào người nấy vội vàng di chuyển về phía sảnh chính.
Đoàn trưởng lão cũng vậy.
Khi tới sảnh chính, bọn họ nhìn thấy ông cố Chu đang ngồi trên vị trí chủ trì.
“Đều đến đủ cả rồi chứ?”
Lúc này ông cố Chu không còn bộ dạng cung kính như khi đứng trước Diệp Thiên nữa. Ông ta mang theo cái khí thế của một lão gia chủ.
Cái mà ông ta đại diện chính là cả nhà họ Chu.
“Ông cố, những người đủ tư cách đến sảnh chính đều đến cả rồi.”
Đại trưởng lão lên tiếng đáp.
Ông cố Chu – Chu Càn gật đầu rồi đảo mắt một lượt nhìn tất thảy mọi người, sau đó mới lên tiếng: “Những việc mà hôm nay nhà họ Chu chúng ta gặp phải, có lẽ mọi người đều đã chứng kiến cả, còn nhà họ Chu lúc này có thể bình an vô sự như vậy, mọi người nên cảm ơn một người. Người này chính là cậu Diệp.”
Mọi người đều tập trung lắng nghe.
“Hiện giờ cậu Diệp có việc cần tới sự trợ giúp của nhà họ Chu chúng ta. Chúng ta đương nhiên phải dốc sức hỗ trợ, báo đáp cậu ấy.”
Chu Càn không vòng vo mà nói thẳng: “Lát nữa tập hợp một số cao thủ giỏi trong việc tìm người, tôi sẽ gửi cho họ một ít tài liệu, mục tiêu cần tìm cũng nằm bên trong tài liệu đó.”
“Mặc dù cậu Diệp không giới hạn thời gian cụ thể nhưng hy vọng các vị có thể tập trung hết sức hoàn thành việc này nhanh chóng.”
Nói tới đây, Chu Càn đột nhiên dừng lại.
Người nhà họ Chu nhất loạt đáp “Vâng.”
Lúc này trong lòng bọn họ đều cam tâm tình nguyện.
Thực lực của Diệp Thiên thế nào, bọn họ đã tận mắt chứng kiến. Những chuyện trước đó bọn họ lại đích thân trải qua nên biết rằng ân đức của Diệp Thiên với nhà họ Chu cao tựa núi Thái Sơn.
Có thể nói, nếu không có Diệp Thiên thì e rằng nhà họ Chu sẽ có nhiều người phải chết hơn và lúc này e rằng đã thất bại hoàn toàn.
…….
Trong sảnh khách của trang viên.
Diệp Thiên lại một lần nữa rót vài ly rượu, sau đó nhìn về một bên.
Mạc Linh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh với dáng vẻ nhàn nhã. Cô chống cằm, đôi mắt cứ thế lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ về điều gì.
“Cô đang nghĩ gì thế?”
Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.
Mạc Linh lặng người, sau đó vội định thần trở lại đáp: “Tôi, tôi đột nhiên thấy hơi nhớ nhà.”
“Sau khi ra khỏi nhà mới thấy ở nhà tốt hơn?” Diệp Thiên đáp lời.
Mạc Linh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đương nhiên ở nhà có thể khiến người ta cảm thấy an toàn hơn. Nhưng bây giờ không giống vậy. Nếu tôi quay về thì chắc chắn sẽ bị ép hôn, ép tôi mau chóng lấy tên Vương Thiên Lượng đó, cho nên tôi không thể quay về được.”
Diệp Thiên nghe xong chỉ cười nhạt.
Việc này anh không tiện nhúng tay vào.
“Anh Diệp Thiên, anh có thể dạy tôi luyện võ được không?” Mạc Linh đột nhiên đưa ra đề nghị.
“Dạy cô luyện võ?”
Diệp Thiên hơi nhướng mày: “Cô đã là võ sĩ theo võ cổ, lại còn gia nhập vào Bắc Thiên Các, còn cần tôi dạy?”
“Thời gian tôi vào Bắc Thiên Các không dài, vả lại bọn họ cũng chưa từng dạy tôi cái gì. Từ khi vào Bắc Thiên Các đến bây giờ, tôi gần như vẫn dậm chân tại chỗ, phần lớn thời gian tôi đều tự học.” Mạc Linh khổ sở đáp.
Nói xong, cô ta lập tức nhìn Diệp Thiên đầy hy vọng.
“Tôi đã từng gặp không ít cao thủ, nhưng từ khi gặp được anh, tôi mới phát hiện những cao thủ mà tôi từng gặp đều chỉ là đám bỏ đi.”
“Bọn họ có gộp lại thì e rằng cũng chẳng đỡ nổi một đòn của anh.”
Những lời này không phải Mạc Linh nói nịnh Diệp Thiên mà là những lời từ tận đáy lòng.
Từ khi gặp được Diệp Thiên, cô không ngừng cảm thấy cảm kích.
Đầu tiên là khi anh cứu cô ở khách sạn, xử lý mấy tên võ cổ tầng thứ tám, sau đó là mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Chu hôm nay.
Mọi thứ đều khiến Mạc Linh cảm thấy hết sức cảm kích.
Cô vốn cho rằng thực lực của Diệp Thiên cùng lắm là võ sĩ tầng thứ chín. Nhưng sau mỗi một chuyện xảy ra, Mạc Linh liền thấy rằng mình quá ngây thơ.
Chỉ cần hai chiêu là đã có thể khiến sư phụ của cô ta – một võ sĩ tầng thứ chín phải khuất phục.
Một người mạnh thế này, Mạc Linh chưa bao giờ từng gặp qua trước đây.
“Thực ra trên đời này làm gì có võ công…”
Diệp Thiên lắc đầu: “Cái gọi là võ công, chẳng qua cũng chỉ là người ta thông qua việc chiến đấu thực tế, dần dần đúc kết thành con đường cho mình mà thôi.”
“Nếu cô muốn nâng cao thực lực của mình, chỉ luyện thì sẽ không thực tiễn, sẽ bị giới hạn.”
Những lời này Diệp Thiên rất ít khi nói với người khác. Cảnh giới hiện tại của anh đã là một sự tồn tại hiếm có trên đời. Đương nhiên anh có cái nhìn sâu sắc hơn với nhiều việc trên đời.”
Mạc Linh nghe rồi mắt như chợt sáng lên.
“Ý của anh Diệp Thiên là chỉ cần tôi chăm chỉ giao đấu thực tế thì thực lực mới có thể tiến bộ nhanh?”
Mạc Linh hỏi đầy mong chờ.
Diệp Thiên hơi gật đầu nhưng lại lắc đầu: “Người luyện võ phải nắm bắt được thời cơ ra tay. Bình thường tránh giao đấu với những người có thực lực cao hơn mình. Mặc dù đây là chuyện thường thấy nhưng người luyện võ hầu hết máu nóng, rất dễ ảnh hưởng đến hành vi cá nhân.”
“Tôi hiểu rồi.”
Mạc Linh thích thú. Bên cạnh cô hiện giờ thiếu thốn nhất chính là “bạn luyện võ”.
Cho nên những lời căn dặn này của Diệp Thiên đối với cô mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cô từ từ giác ngộ nhé. Mấy ngày nay muốn ở đây thì ở, không muốn ở thì có thể đi khỏi đây, nói với tôi một tiếng là được.”
Diệp Thiên đứng dậy, nói đúng một câu.
Mạc Linh vẫn còn chìm trong những mong đợi của tương lai, đột nhiên nghe Diệp Thiên nói vậy thì thẫn thờ.
Sau đó Diệp Thiên lại thêm một câu: “Nghe nói mấy ngày nay Bắc Thiên Các các cô tổ chức cuộc thi đấu lớn. Cô có tham gia không?”