Mục lục
Lăng thiên chiến thần (full 884 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hàm Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn ai muốn so tài nữa?” Giọng nói bình tĩnh như thường ấy lại vang lần nữa. Diệp Thiên đưa mắt nhìn bốn phía, rảo chung quanh trông theo khuôn mặt của từng người.

Bầu không khí tựa như ngưng đọng lại, xem chừng quái dị lạ thường, ai ai cũng bất giác cúi đầu không dám nhìn thẳng khi bị Diệp Thiên dõi mắt nhìn chằm chằm. Nhất là những kẻ đứng gần đó, cả cơ thể của họ bắt đầu run rẩy không ngừng, đây chỉ là một hành vi theo bản năng. Cảnh tượng vừa rồi quá là khủng khiếp. Diệp Thiên thấy suốt nửa buổi trời cũng chẳng thấy ai hó hé một lời, anh đưa mắt nhìn mấy người trông coi cấp bậc thứ tám kia.

“Giờ tôi có thể lên được chưa?” Giọng điệu của Diệp Thiên vẫn chẳng thay đổi, dường như việc xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người. Âu cũng bởi từ đầu đến giờ anh vẫn chẳng xê dịch bước chân.


Mấy người trông coi kia hãi hùng khi nghe thấy giọng của Diệp Thiên, bọn họ liên mồm: “Đương nhiên, đương nhiên rồi... Với thực lực của cậu đây thì có thể lên tầng cao hơn để so đấu với những bậc anh tài khác.”

Ai ai cũng khóc không ra nước mắt khi nói mấy câu này, nếu bọn họ biết Diệp Thiên mạnh như vậy từ trước thì e là đã bọn họ đã kính cẩn nghiêng mình đích thân mời Diệp Thiên lên luôn chứ nói chi chuyện ngăn cản. Từ màn so đấu mới vừa rồi là bọn họ có thể thấy được thực lực của Diệp Thiên còn mạnh hơn mấy người bọn họ, ít nhất cũng phải ở vào tầng thứ chín.

Bọn người trông coi kia nói xong sau đó chậm rãi nhường đường mời Diệp Thiên lên: “Dạ chúng tôi đích thân đưa cậu lên.” Một người trong số họ vội vàng bổ sung thêm một câu, cũng chẳng phải bọn họ cố ý nịnh bợ hay gì mà chủ yếu là họ sợ lát nữa Diệp Thiên lên đấy rồi sẽ bị người khác ngăn cản, rồi cái cảnh tượng vừa rồi sẽ lặp lại, thế thì không tốt cho lắm. Tuy dạo này sắp diễn ra trận so đấu của Bắc Thiên Các, Mộng Thiên Lâu cũng không cấm việc đấu võ nhưng đấy là dành cho người ngoài hội thôi chứ mấy nhân viên nội bộ như bọn họ không thể xảy ra chuyện cho được.

Diệp Thiên không nói gì cả, anh là người đầu tiên bước lên cầu thang để lên tầng trên. Chu Mặc An cũng nối bước ngay sau lưng anh, trong lòng hắn ta đắc chí lắm, ngay cả vẻ mặt cũng rõ nét sảng khoái, trông cứ như kiểu người vừa mới ra tay là hắn ta không bằng.

Tầng thứ ba, khi bóng dáng đám người Diệp Thiên đã rời khỏi nơi này một lúc lâu.

“Xì xào.” Bấy giờ tiếng bàn tán xôn xao mới vang lên lần nữa. Phía bàn đổ sấp đổ ngửa bao gồm cả tên Thường Hạo kia đã bị nhân viên quản lý của Mộng Thiên Lâu thu dọn sạch sẽ. Đối phương ngất xỉu vì cái phất tay tuỳ ý của Diệp Thiên, cũng may mà chưa chết ngay tại chỗ.

“Cậu thanh niên đó rốt cuộc là ai vậy?” “Không rõ lắm, e là nhân vật lớn của tổ chức thần bí hay gia tộc thần bí nào đó.” “Thảo nào Chu Mặc An – người thừa kế tương lai của nhà họ Chu lại kề kề bên người cậu ta, cung kính như là kẻ hầu thế kia.” “Thực lực khủng khiếp đến phát sợ.” “Tên Thường Hạo này đáng lắm cơ, chưa rõ thực lực của hắn ta mà đã khiêu khích tuỳ tiện thế kia.” “Lúc này mà đến được Mộng Thiên Lâu thì sao có thể là người thường chứ, tên Thường Hạo kia bị úng não chắc luôn.” “Xử gọn cao thủ võ cổ tầng thứ bảy chỉ trong khoảnh khắc thế kia, đã vậy còn chỉ bằng một cái vẫy tay thì e là thực lực đã vượt trên tầng thứ tám từ lâu rồi đấy.”

Đám đông cứ anh một câu tôi một câu bàn tán xôn xao, hầu hết ai ai cũng kinh sợ cùng khiếp vía với chuyện vừa rồi, thậm chí đại đa số mọi người đều đã cố ý quên mất bọn họ cũng tham gia việc chủ động khiêu khích Diệp Thiên y như tên Thường Hạo kia vậy, chỉ là bọn họ chưa kịp ra tay mà đã thấy Thường Hạo thua sạch, khiến bọn họ buông bỏ suy nghĩ ra tay ngay lập tức, giờ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa là.



“Giờ nếu mấy kẻ ở tầng thứ ba như các người muốn lên thì cứ đấu võ đi, kẻ mạnh nhất có thể lên trên, có khi may mắn lại gặp được vị tiền bối trẻ tuổi kia để học hỏi về võ học đấy.” Lúc này lại có kẻ lên tiếng, là nhân viên của Mộng Thiên Lâu. Đám đông nghe thế, mắt ai nấy cũng sáng rực.

......

Tầng thứ tư. Đám người Chu Mặc An và Diệp Thiên bước chân lên tầng thứ tư. Số người trong tầng này còn ít hơn hẳn, liếc mắt nhìn khắp thì chỉ thấy có khoảng mười mấy người, mà hầu hết bọn họ đều là kẻ cao tuổi, trẻ nhất thì cũng hơn ba mươi cả rồi. Dù vậy nhưng khí thế của tầng này lại cực kỳ khủng bố, bởi kẻ yếu nhất cũng ở vào khoảng đầu tầng thứ tám.

“Hửm?” Nghe được tiếng có kẻ bước lên tầng, đám người vốn đang ở trong trạng thái im lặng chẳng mấy chuyện trò gì kia đều rảo mắt nhìn về phía cầu thang, ai ai cũng nhăn mày khi trông thấy hai cậu thanh niên bước đi đầu.

“Hừ, lại là thằng con của gia tộc nào lên đây bằng tên tuổi phỏng?” “Không quy củ gì cả.” “Đây là chỗ mà bọn mới ra đời như chúng nó lên sao?” “Cút hoặc là cứ lợi dụng tên tuổi của gia tộc nhà mình mà lên đi, dám ở lại tầng này thì mặc kệ là con cháu nhà ai tôi cũng cho nhừ đòn.” “Dù thân phận của kẻ yếu ra sao thì cũng không xứng đứng cùng chỗ với bọn tôi.” Tính tình của mấy kẻ tầng này nóng nảy cực độ, mà nói đúng hơn là họ ngạo mạn, đôi con ngươi của bọn họ lướt nhìn quanh là có thể nhận rõ thực lực của Chu Mặc An là võ cổ tầng thứ bảy. Còn Diệp Thiên ư, trông anh có vẻ chẳng có chút hơi thở nào của người thu luyện võ cổ cả, tầng thấp nhất cũng chả có.

Chu Mặc An thấy tầng này toàn hạng cao thủ, hắn ta chắp tay: “Chu Mặc An kính chào các vị tiền bối.” Tuy nhà họ Chu cũng có vài cao thủ võ cổ tầng thứ tám, nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam, thậm chí có thể nói là hiếm hoi vô cùng, bởi cao thủ võ cổ tầng thứ tám cũng đã là nhân tài hiếm gặp rồi kia mà. Nên dù là Chu Mặc An thì cũng phải cung kính nghe lời khi gặp bọn họ.

“Thì ra là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu.” Có kẻ nhận ra Chu Mặc An, dù vậy nhưng trong mắt đối phương cũng đầy sự khinh thường, ông ta cười lạnh lùng: “Không ngoan ngoãn ở nhà họ Chu của cậu mà chạy đến đây làm gì?”


“Chúng tôi nhận được lời mời...” Chu Mặc An đang định nói gì đó, chưa hết câu thì đã bị kẻ khác quát gào ngắt lời: “Lằng nhằng đếch gì? Cậu không nghe thấy lời tôi vừa nói à, điếc hả?”


“Tuy nhà họ Chu của cậu rất mạnh nhưng ở cái Mộng Thiên Lâu này, cả cái gia tộc họ Đông Phương, gia tộc họ Doanh nổi bật năm ấy cũng không dám xằng bậy gây trò chứ nói gì nhà họ Chu của cậu. Ở đây không có ai mời cậu cả, có mời thì cậu cũng không có tư cách ở tầng này, nên là biết điều vào, mau cút đi.” Giọng nói nghiêm khắc ấy còn xen chút uy hiếp đanh thép.


“Các người...” Chu Mặc An khựng lại, rõ ràng là hắn ta đã khiêm tốn, dè dặt gọi mấy kẻ kia là tiền bối thế kia rồi còn gì, nói rõ rằng hắn ta không muốn gây sự gì cả. Dù sao đây cũng là Mộng Thiên Lâu, hắn ta biết Mộng Thiên Lâu rất mạnh. Không thì hắn ta cũng chẳng cẩn thận từng ly từng tí thế sau khi Diệp Thiên bộc lộ khả năng ghê người của mình, âu cũng bởi ba chữ “Mộng Thiên Lâu” kia cả thôi, tiếng tăm của Mộng Thiên Lâu còn lớn hơn nhà họ Chu nhiều ấy chứ, mà nơi này cũng được thành lập từ rất sớm.


“Sao hả? Không phục?” Một người đàn ông đô con mặt đầy râu đứng dậy sau đó cười dữ tợn, ông ta nheo mắt nhìn Chu Mặc An: “Chắc hẳn cậu cũng biết quy củ ở đây rồi nhỉ, ra tay hoặc là cút, đừng nhiều lời nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK