Cảm giác được hơi thở của Diệp Thiên ngày càng gần hơn, khuôn mặt hơi đỏ ửng có một chút trắng bệch.
Rõ ràng, cô ta đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình!
Miễn là Diệp Thiên không quá đáng, cô ta sẽ không phản kháng!
Khoảnh khắc hơi thở mạnh mẽ của đàn ông lan đến khuôn mặt, trái tim cô ta đã thật sự rối bời, giữa tức giận và căng thẳng lại còn có một chút xíu kì vọng!
Hôn, rốt cuộc là cảm giác gì?
Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc cũng không hề cảm thấy đôi môi của Diệp Thiên đến!
Tô Vân Nhi cau mày, mở mắt ra lại nhìn thấy Diệp Thiên cúi đầu xuống, chỉ nhìn cô ta với một nụ cười cũng như không, đâu còn bộ dạng như muốn vô lễ với cô ta?
"Sao anh lại dừng lại?" Tô Vân Nhi cắn môi và nói!
Diệp Thiên buông tay và kéo Tô Vân Nhi ra một đoạn.
"Tôi phải thừa nhận rằng cô thực sự rất xinh đẹp, nhưng không phải kiểu tôi thích!"
Giọng nói bình thản của Diệp Thiên khiến khuôn mặt tươi cười của Tô Vân Nhi đột nhiên trầm xuống.
"Diệp Thiên, anh trêu tôi!"
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng từ đầu đến cuối, Diệp Thiên đều đang diễn kịch để trêu mình.
"Không phải là cô cứ bám lấy tôi sao? Tôi chỉ là làm theo ý của cô mà thôi!"
Diệp Thiên đứng trong bóng tối, trong giọng điệu hoàn toàn không nghe ra hỉ nộ!
"Anh, đồ khốn!"
Tô Vân Nhi dậm chân giận dữ: "Diệp Thiên, tối nay anh được lắm, nhưng mà anh không thể thoát khỏi bàn tay tôi được đâu!"
Liếc nhìn anh một cách đầy phẫn nộ, Tô Vân Nhi dứt khoát quay đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
"Thưa anh, có cần theo dõi cô ta không?"
Trong màn đêm tối tăm, một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên phía sau Diệp Thiên.
"Không cần!"
Diệp Thiên vịn tay đứng dậy, khuôn mặt không cảm xúc lắc đầu.
"Chỉ là mồi câu không có gì phải lo lắng! Nhiệm vụ của cậu là để mắt đến Tô Trần Vân!"
"Vâng!"
Lúc trở lại núi Thiên Khuyết đã là rạng sáng.
Đèn của biệt thự đã tắt, tưởng rằng Tô Thanh Thanh và Tiểu Vũ Mao đã ngủ.
Vừa bật đèn trong phòng khách ở tầng hai, lại nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Tô Thanh Thanh nằm gọn trên ghế sofa và ngủ ngon lành!
Diệp Thiên chỉ liếc nhìn cô ấy và quay đầu đi.
Tô Thanh Thanh chỉ mặc một chiếc váy ngắn, vì trời nóng mà cô ấy đã vô tình kéo lên đến tận eo!
Trong mắt anh toàn là hình ảnh về đôi chân dài miên man trắng như tuyết!
Lên trên một chút xíu nữa là một màu hồng thoắt ẩn thoắt hiện, làm tâm trí Diệp Thiên trở nên lúng túng.
Cô gái này thực sự không biết là cô ấy tốt chỗ nào nữa.
May mắn thay, Lâm Khuê hầu như là không lên tầng hai, nếu không sẽ lỗ to!
"Thanh Thanh, thức dậy, trở lại giường đi ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh đấy!"
Diệp Thiên kéo tay và nhìn thẳng vào cô.
Phải mất một lúc, Tô Thanh Thanh mới mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Thiên, vui mừng chốc lát rồi liếc nhìn anh.
"Hừ, em còn nghĩ anh vui quá quên mất đường về nhà rồi!"
Diệp Thiên không nói nên lời!
Còn chưa kịp nói gì đã thấy Tô Thanh Thanh đột nhiên đứng lên ngửi ngửi, chiếc mũi nhỏ nhắn đã ngửi đến chỗ quần áo của anh rồi.
"Sao lại có mùi nước hoa nồng nặc thế này? Không phải là anh đi hẹn hò với con hồ ly tinh nào đấy chứ?"
Tô Thanh Thanh lập tức bĩu môi, đưa tay lên hông, điệu bộ như một con hổ cái vậy!
Diệp Thiên buông tay bất lực: "Đến bar làm chút việc, chỉ là dính chút nước hoa mà thôi, rất lạ sao?"
"Thật sao?" Tô Thanh Thanh nhìn thẳng vào anh như kiểu một người vợ thẩm vấn chồng trong phòng ngủ vậy!
Thấy Diệp Thiên gật đầu, Tô Thanh Thanh hắng giọng một tiếng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!
"Hừ, nếu anh dám nói dối em, anh sẽ chết chắc!"
Tô Thanh Thanh hung dữ liếc nhìn Diệp Thiên, rồi cười toe toét và chạy vào phòng một cách bí ẩn.
Sau chốc lát lại cầm mấy cái túi mang ra để trước mặt Diệp Thiên.
"Tặng anh, đây là quần áo em mua tặng anh!"
Diệp Thiên mỉm cười, cô gái này đợi cả buổi tối chỉ để tặng mình bộ quần áo sao?
Thật sự làm khó cô ấy rồi!
"Để ở đây đi, em đi ngủ sớm đi!"
Diệp Thiên đương nhiên sẽ không khách sáo với Tô Thanh Thanh.
Tuy nhiên, Tô Thanh Thanh không có ý định đi mà chỉ lấy hết quần áo ra và đặt từng cái một lên ghế sofa.
Một bộ tây phục đen, thắt lưng, áo sơ mi, giày da, mọi thứ đều có đủ thậm chí cả đồ lót!
Mặc dù không có mác nhưng chỉ cần nhìn vào chất vải và đường chỉ, giá trị tuyệt đối không hề nhỏ!
"Anh còn ngây ra đó làm gì vậy? Nhanh cởi quần áo ra đi!"
Tô Thanh Thanh vừa lấy đồ ra vừa nói với Diệp Thiên mấy câu.
"Cởi quần áo?" Sắc mặt Diệp Thiên trông thật kỳ lạ!
"Tất nhiên, không cởi ra thì làm sao thử, không thử sao biết nó vừa hay không? Không vừa thì ngày mai em còn phải đi đổi đấy!"
Nói rồi cô không quên liếc mắt nhìn Diệp Thiên.
"Nếu không thì em đợi muộn như vậy làm cái gì?"
Diệp Thiên buông lỏng tay: "Để ở đây đi, anh sẽ tự thử!"
"Không được, không có ai xem giúp thì sao biết được có vừa hay không?"
Tô Thanh Thanh nghiêm túc lắc đầu. "Hơn nữa, quần áo là em mua, em có quyền nói!"
"Nếu anh mà không cởi, em sẽ cởi ra cho anh!"
Diệp Thiên thực sự không nói nên lời, nghĩ đi nghĩ lại rồi liền cởi áo khoác ra.
"Này, mặc áo phông thì sao thử được áo sơ mi chứ? Đứng trước mặt em có gì mà phải xấu hổ?"
Thấy rằng Diệp Thiên không có ý cởi áo phông ra, Tô Thanh Thanh ném cho anh một cái nhìn giận dữ, không nói một lời nào nữa bắt đầu động thủ cởi áo của Diệp Thiên.
Biểu cảm của Diệp Thiên kỳ lạ đến nỗi anh không biết nó như thế nào.
Anh ấy đã ở trên chiến trường trong mười năm đối diện với tướng lĩnh kẻ địch cũng không bao giờ thảm hại như thế.
Không ngờ rằng hôm nay lại bị lật thuyền trong cái rãnh nước nhỏ này!
Tô Thanh Thanh mỉm cười đắc thắng, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn nửa người trên của Diệp Thiên đột nhiên ngây người ra.
Chỉ thấy làn da màu đồng và cơ bắp cuồn cuộn, lại chằng chịt những vết sẹo.
Lớn nhỏ, sâu nông, giống như một mạng nhện, không thể tin nổi!
"Cái này…"
Tô Thanh Thanh vươn tay cẩn thận và nhẹ nhàng đặt tay lên vết sẹo của anh, đôi mắt đột nhiên đỏ lên!
"Anh đã phải chịu đựng rất nhiều trong những năm qua?" Giọng Tô Thanh Thanh nghẹn ngào.
Diệp Thiên lắc đầu vô cảm: "Anh quen rồi!"
Chỉ trong ba từ ngắn ngủi ấy mà trái tim của Tô Thanh Thanh lại thấy đau lòng đến vậy!
Trong mắt cô, Diệp Thiên luôn gặp may mắn, tràn đầy tự tin.
Nhưng đằng sau đó là bao nỗi đau anh phải gánh chịu.
"Anh hoàn toàn có thể nói với em, tại sao anh phải chịu đựng những điều này một mình chứ!" Lòng Tô Thanh Thanh đau như có gai đâm!
Vì vết sẹo của Diệp Thiên, vì sự xa cách của Diệp Thiên!
Diệp Thiên ngây người, sự bình tĩnh hiện lên trong đôi mắt, anh không nói gì cả!
Anh là một người lính, một chiến sĩ, một chỉ huy, một chiến thần!
Một số chuyện, anh bắt buộc phải chịu!
Chỉ có anh mới chịu nổi!
Nếu không, lấy đâu ra sự bình yên tươi đẹp của Long Quốc hôm nay!
Lấy đâu ra một Long Quốc quốc thái dân an như hôm nay!
Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn!
Diệp Thiên phải chịu!
Bầu không khí đột nhiên im bặt, và Tô Thanh Thanh bí mật lau nước mắt trên khóe mi!
"Được rồi, đừng ngây ra đó nữa, hãy nhanh chóng cởi quần ra đi!"
Nói về đến đây, khuôn mặt cô ấy tươi cười đỏ ửng lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực!